Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1159

Sau khi Đào Yên Quân rời đi tập đoàn thực nghiệp Thiên Thành, kế tiếp đi đến mộc nghiệp Cát Đạt, nhưng mà kết quả lấy được ở mộc nghiệp Cát Đạt cũng giống như trước.

Cũng đều là do thủ đoạn của tập đoàn Quan Hoa, cưỡng chế công ty bọn họ ngừng hợp tác với công ty xây dựng Đào Thị.

Sau khi nhận được câu trả lời mong muốn, Đào Yên Quân dựa theo địa chỉ của ông chủ Tống bên mộc nghiệp Cát Đạt cung cấp, đi tới địa chỉ phòng làm việc của tập đoàn Quan Hoa ở Hải Phòng.

"Đào Tuấn Dương ở đây sao?" Đào Yên Quân hỏi cô bé ở quầy thu ngân.

"Ngài muốn tìm tổng giám đốc Đào của chúng tôi sao? Xin ngài đăng ký một chút, tôi sẽ làm thủ tục hẹn trước giúp ngài."

"Cô nói tôi là Đào Yên Quân, là chú của anh ta, tổng giám đốc Đào của các người kiểu gì cũng sẽ gặp tôi."

"Vậy xin ngài chờ một chút, tôi điện thoại hỏi một chút thư ký của tổng giám đốc Đào." Cô gái trẻ ở quầy thu ngân có giọng rất ngọt ngào nói.

Sau khi gọi điện thoại xong, cô bé ở quầy thu ngân nói với Đào Yên Quân rất khách khí: "Ông Đào, tổng giám đốc Đào của chúng tôi mời ngài."

Đào Yên Quân gật đầu một cái, đi theo cô bé ở quầy thu ngân tiến vào công ty.

Sau khi gõ cửa văn phòng mấy lần, bên trong mới truyền đến âm thanh của Đào Tuấn Dương.

"Vào đi."

Thư ký không dám đi vào mà nói với Đào Yên Quân: "Anh Đào, mời ngài đi vào."

Đào Yên Quân gật đầu một cái, đẩy cửa tiến vào văn phòng.

Trong văn phòng, một người phụ nữ tóc dài mang đôi vớ màu da, quần áo xốc xếch thoát khỏi người Đào Tuấn Dương.

Người phụ nữ lườm mắt Đào Yên Quân, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, nói với Đào Tuấn Dương: "Đào Tuấn Dương, em đi ra ngoài trước."

Đào Tuấn Dương sờ soạng trên cặp mông của người phụ nữ gợi cảm này, căn bản xem Đào Yên Quân như người không tồn tại, như không khí vậy.

Thư ký của Đào Tuấn Dương đỏ mặt, vội vàng rời đi văn phòng.

Mồi một điếu xì gà, Đào Tuấn Dương híp mắt, nói giọng lạnh nhạt với Đào Yên Quân: "Sao ông lại tới đây?"

Đào Yên Quân không nghĩ tới Đào Tuấn Dương sẽ sa đọa thành dạng này, trừng mắt nhìn Đào Tuấn Dương, tức giận nói: "Đào Tuấn Dương, tôi sớm đã cảnh cáo cậu, không cho phép cậu động vào nhà họ Đào, cậu có phải đem lời nói của tôi xem như gió thoảng qua tai hay không?"

Đào Tuấn Dương cầm lấy một quyển sách một quyển sách, đập tới phía cơ thể Đào Yên Quân.

Đào Yên Quân lách mình tránh đi, lông mày dựng ngược, tức giận nói: "Cậu..."

Đào Tuấn Dương đứng lên, tức giận nói với Đào Yên Quân: "Ông bảo tôi không được động vào nhà họ Đào, tôi sẽ không động vào nhà họ Đào sao? Đào Yên Quân, ông là cái thá gì? Từ giây phút mà bà cụ Đào trục xuất tôi khỏi nhà họ Đào kia, Đào Tuấn Dương tôi liền thề rằng sẽ trả thù mỗi người trong nhà họ Đào rồi. Đúng rồi, còn có hai đứa tạp chủng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh này nữa."

"Ông biết tại sao hai cánh tay của tôi bị phế thế này không? Chính là bị tên thuộc hạ của Triệu Hùng tên là Nông Tuyền kia ra tay cắt đứt đó."

Đào Yên Quân mắng ngược lại Đào Tuấn Dương: "Cậu vốn là anh họ của Thanh Tịnh mà lại dám đùa giỡn nó, đáng đời cậu. Nếu tôi mà là Triệu Hùng, tôi đã trực tiếp lấy mạng của cậu rồi."

"Tôi đáng chết đúng không?" Đào Tuấn Dương cười lạnh nói: "Tôi là cháu đích tôn nhà họ Đào. Thế mà bà cụ Đào lại tình nguyện giao công ty xây dựng Đào Thị cho Lý Thanh Tịnh, một người khác họ, cũng không nguyện ý giao cho tôi. Mà còn vì tiện nhân Lý Thanh Tịnh này mà trục xuất tôi khỏi nhà họ Đào. Từ giây phút ấy trở đi, Đào Tuấn Dương tôi đã có mối thù không đội trời chung với nhà họ Đào rồi."

"Cậu..."

Đào Yên Quân thực sự bị Đào Tuấn Dương làm cho tức giận, không nghĩ tới một người nhận qua giáo dục cao đẳng như Đào Tuấn Dương, mà lại có lòng dạ nhỏ mọn như vậy.

Đào Yên Quân giận giữ hét Đào Tuấn Dương: "Nếu như không phải cậu đùa giỡn với Thanh Tịnh thì Triệu Hùng làm sao có thể phế bỏ hai tay của cậu. Bà cậu không muốn giao công ty xây dựng Đào Thị cho cậu là bởi vì cậu không xứng quản lý xí nghiệp Đào Thị, cậu chính là cái phế vật, không thích hợp loại người đó."

"Đủ rồi." Đào Tuấn Dương quát lớn một tiếng rất chói tai.

Giọng của hai người càng ngày càng lớn, truyền ra khỏi cả văn phòng, nữ thư ký đang nghe lén ngoài cửa bị hù dọa hết hồn hết vía.

Đào Tuấn Dương tức giận nói với Đào Yên Quân: "Đào Yên Quân, một người mới vừa ra khỏi tù như ông thì có tư cách gì mà đến đây dạy đời tôi? Bây giờ công ty xây dựng Đào Thị đang bị người khác họ là Lý Thanh Tịnh nắm trong tay, chỉ cần Lý Thanh Tịnh có ý riêng thì mấy người thèm công ty xây dựng Đào Thị đến chảy nước miếng như ông, sẽ không được chia ngay cả một cọng lông gì. Tôi ra tay với công ty xây dựng Đào Thị, mục đích là muốn đoạt lại quyền khống chế lại quyền kinh doanh của công ty xây dựng Đào Thị. Cậu trẻ à, nếu không thì ông qua đây giúp tôi, một khi tôi đoạt lại công ty xây dựng Đào Thị thì tôi sẽ để ông làm người quản lý, như thế nào?"

Đào Yên Quân hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu còn biết tôi là cậu trẻ của cậu sao?"

Đào Tuấn Dương hút xì gà, bước chậm rãi tới hướng Đào Yên Quân. Đứng ở trước mặt của Đào Yên Quân, cười nói:

"Cậu trẻ. Chúng ta ồn ào thì ồn ào, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng dù sao thì cũng đều là dòng họ Đào, Lý Thanh Tịnh mới là người khác họ. Chỉ cần ông nguyện ý nội ứng ngoại hợp với tôi, đoạt lại quyền trong công ty xây dựng Đào Thị, tôi đảm bảo ông về sau sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý."

"Bốp."

Đào Yên Quân đánh một quyền trên gương mặt của Đào Tuấn Dương, anh ta bất ngờ không kịp đề phòng nên bị đánh ngã xuống mặt đất, hàm răng đều bị rụng hai cái.

Anh ta lau chùi máu tươi trên khóe miệng, vừa muốn đứng lên thì bị Đào Yên Quân đạp thêm mấy chân rất hung ác.

"Súc sinh! Tôi đã sớm cảnh cáo cậu, không được đánh chủ ý về công ty xây dựng Đào Thị. Hôm nay tôi sẽ đánh chết cái đồ phế vật lòng lang dạ sói như cậu."

Đào Tuấn Dương ôm đầu, trên thân lại bị đạp thêm mấy cước, lớn tiếng cầu cứu: "Người tới, cứu mạng!"

Cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, bốn năm người bảo vệ với thân hình dũng mãnh vọt vào.

Đào Yên Quân nhìn thấy mấy người bảo vệ của công ty Đào Tuấn Dương vọt vào, ông ta lập tức đánh nhau với mấy người này. Lấy lực chiến đấu của ông ta, làm sao có thể là đối thủ của những tên bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh này, rất nhanh đã bị đánh bại nằm trên mặt đất.

Vô số đấm đá như mưa rơi vào trên thân Đào Yên Quân, cơ thể Đào Yên Quân co lại thành một đoàn, không hề có lực đánh trả.

Sau khi Đào Tuấn Dương đứng lên, anh ta nhặt điếu xì gà còn dư lại trên mặt đất, rít một hơi thật dài.

Nhìn thấy Đào Yên Quân bị đánh trọng thương, anh ta lên tiếng: "Tất cả dừng tay."

Mấy tên bảo vệ lập tức ngừng động tác đấm đá.

Đào Tuấn Dương đi tới trước mặt Đào Yên Quân, đá mấy chân rất hung ác trên người ông ta, mắng:

"Đào Yên Quân, ông thật sự nghĩ rằng Lý Thanh Tịnh sẽ trọng dụng ông sao? Ông mới đi ra từ trong ngục giam, người ta chỉ coi ông là chó giữ nhà mà thôi."

"Dám đánh tôi? Ông thật sự nghĩ rằng Đào Tuấn Dương tôi sẽ sợ ông sao."

"Trở về nói cho bà già nhà họ Đào kia biết, tôi mới là cháu đích tôn của nhà họ Đào. Để cho bà ta lập di chúc sớm đi, đừng để sau này tài sản của nhà họ Đào đều rơi vào trên tay tiện nhân Lý Thanh Tịnh kia."

"Tôi làm như vậy cũng vì nhà họ Đào mà thôi. Ông nghĩ thông suốt thì tới tìm tôi. Tôi sẽ không để ý hiềm khích lúc trước, an bài một chức vị cho ông. Nếu mà ông còn dám là kẻ thù của Đào Tuấn Dương tôi, tôi nhất định sẽ giết chết ông."

Nói xong, Đào Tuấn Dương lại đá thêm vài cái trên người Đào Yên Quân, lúc này anh ta mới thỏa mãn.

Thấy Đào Yên Quân bị đánh đến không còn năng lực hành động, Đào Tuấn Dương ra lệnh cho thuộc hạ: "Lấy chiếc xé, ném ông ta tới cửa của nhà họ Đào. Mấy ngày nay đều phải canh chừng cẩn thận cho tôi, nếu có người nào tới công ty quấy rối, đánh ra ngoài hết cho tôi."

"Vâng, tổng giám đốc Đào."

Mấy người tiến lên dìu Đào Yên Quân đang hấp hối ra ngoài.

Nhà họ Đào.

Một chiếc xe Toyota màu đen chạy đến trước cửa nhà họ Đào, Đào Yên Quân bị đá một cái bay ra, sau đó xe con màu đen nhanh chóng rời đi tại chỗ.

Khi người nhà họ Đào phát hiện Đào Yên Quân đã trọng thương ngã xuống đất, quản gia nhà họ Đào vội vàng chạy vào phía trong hô lên:"Bà Đào, không xong rồi. Cậu Yên Quân đã xảy ra chuyện..." Người quản gia thở hổn hển, báo cáo với bà cụ Đào."
Bình Luận (0)
Comment