Triệu Hùng chuyển cáo lời nói của Tống Y Sa với Lý Thanh Tịnh, lúc này thì hai đầu lông mày của Lý Thanh Tịnh mới giãn ra.
Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Hùng ở trong phòng luyện công nhìn xem con gái Triệu Dao Châu và Văn Hải đang luyện công.
Một đoạn thời gian đến nay, Triệu Dao Châu và Văn Hải đã luyện đứng trung bình tấn vô cùng vững chắc, đánh cọc cũng luyện hết sức quen thuộc.
Tuổi còn nhỏ thì đã có kiến thức cơ bản sâu như vậy rồi, có thể mạnh hơn nhiều so với Triệu Hùng hồi nhỏ.
Đợi đến khi Dao Châu lại lớn thêm một ít, Triệu Hùng chuẩn bị dạy Triệu Dao Châu và Văn Hải phương pháp luyện tập ngồi thiền nội công.
Nội công không giống ngoại công, có thể một lần là xong, nội công thuộc về quá trình tiến lên tuần tự. Tích lũy ngày tháng mới có thể đại thành được.
Bọn nhỏ chuẩn bị khai giảng, chuyện này để cho trong lòng của Triệu Hùng vô cùng lo lắng.
Tình huống trước mắt ở Hải Phòng vô cùng đáng lo, cần phải khai thác thủ đoạn một kích sét đánh, làm cho người của Am Cẩu bị khiếp sợ, mới có thể để bọn họ kiêng kị. Nếu mà để Hải Phòng biến thành nơi đánh nhau thì mọi thứ mà Triệu Hùng thiết lập ở Hải Phòng đều sẽ gặp họa.
Lúc này, Lý Thanh Tịnh đẩy cửa đi đến.
Cô vốn định học trộm mấy chiêu để có năng lực tự bảo vệ bản thân. Nhưng mà hôm nay cô đang mang thai ở trong bụng, làm cho dự định này bị kéo dài, chờ ngày sau rồi nói.
Nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều đang nhìn mình luyện công.
Triệu Dao Châu và Văn Hải luyện công vô cùng hăng hái.
Lý Thanh Tịnh nhìn ra dáng vẻ Triệu Hùng dường như đang có tâm sự, thế là cô hỏi anh: "Sao vậy? Nhìn dáng vẻ anh hôm nay giống như có tâm sự nặng nề."
"Anh đang lo lắng ba tên sát thủ kia của Liệp Hộ Môn, ba người này một khi chưa diệt trừ, hẳn là Hoa Di vẫn còn vô cùng nguy hiểm."
"Còn không có tra được tung tích của bọn họ sao?"
"Không có." Triệu Hùng lắc đầu nói: "Ba người này cũng là tội phạm truy nã của cảnh sát hình sự quốc tế, không chỉ vô cùng giảo hoạt mà thân thủ còn rất tốt. Người bình thường căn bản không có cách nào đối phó với bọn họ."
"Vậy làm sao bây giờ? Bọn họ đã muốn giết Hoa Di thì nhất định sẽ nhìn chằm chằm Hoa Di ở trong bóng tối. Chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, việc này xử lý không dễ dàng gì."
"Văn Sơn đã nghĩ ra một biện pháp. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Lý Thanh Tịnh hỏi.
"Chỉ là có chút độ khó."
Lý Thanh Tịnh bấm một cái nhẹ nhàng trên tay của Triệu Hùng, nói: "Ai nha. Anh cũng đừng có đánh bí ẩn với em, Văn Sơn rốt cuộc đã nói những gì với anh?"
Thế là Triệu Hùng nói ý nghĩ của Trần Văn Sơn với Lý Thanh Tịnh một lần.
Sau khi nghe xong, Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Điều này vẫn có thể xem là một cái biện pháp tốt. Ngọc Kỳ biết võ công, người cũng rất khôn khéo, sẽ không dễ dàng bị đối phương lừa gạt. Em thì cho rằng có thể thử một lần xem sao."
"Nhưng mà lỡ may cô ấy xảy ra chuyện gì thì anh làm sao có thể giao phó với thầy Toàn đây." Triệu Hùng thở dài một hơi.
Lý Thanh Tịnh nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Chẳng lẽ anh quên bảo bối trên người em rồi sao."
"Bảo bối gì?"
"Áo sợi kim." Lý Thanh Tịnh nói: "Em có thể giao áo sợi kim cho Ngọc Kỳ mặc vào, thế này thì an toàn của cô ấy cũng có thêm một tầng bảo đảm. Anh không phải đã nói bảo bối này đao thương bất nhập sao? Đến lúc đó thì hai người quan sát kỹ một chút, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Trước mắt cũng chỉ có biện pháp này là có thể mau chóng giải quyết ba tên sát thủ Liệp Hộ Môn này thôi. Bằng không một khi mà người của Am Cẩu vọt tới Hải Phòng, chúng ta sẽ càng trở nên bị động."
"Xem ra cũng chỉ có thể như thế." Triệu Hùng gật đầu một cái.
"Vậy em đi nói với Ngọc Kỳ." Lý Thanh Tịnh đứng dậy nói.
Triệu Hùng gật đầu rồi nói tiếp: "Anh ở phòng khách chờ tin tức của hai người."
Mười mấy phút đi qua, Lý Thanh Tịnh và Hà Ngọc Kỳ tay nắm tay đi song song xuống.
Triệu Hùng thấy hai người đi xuống, cầm điều khiển tắt ti vi.
Sau khi Hà Ngọc Kỳ đi xuống, cô ấy buông tay của Lý Thanh Tịnh ra, bước nhanh tới phía Triệu Hùng, bất mãn nói: "Này. Chuyện chơi vui như vậy mà sao anh không sớm nói cho tôi biết chứ?"
"Chơi vui?" Triệu Hùng mở to hai mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ.
Đoán chừng cũng chỉ có Hà Ngọc Kỳ không tim không phổi mới có thể nói ra lời nói như vậy.
Đây chính là chuyện sống chết, Hà Ngọc Kỳ lại là người chủ nghĩa lạc quan trời sinh, thế mà không thèm quan tâm sự an nguy của bản thân, còn nghĩ chuyện giả mạo Hoa Di là vì chơi vui.
Hà Ngọc Kỳ nói: "Chị Hoa là bạn cũ của bố tôi, tôi cũng là bạn bè tốt của chị Hoa. Bây giờ chị Hoa có việc, Hà Ngọc Kỳ tôi đương nhiên sẽ không đứng nhìn ở bên ngoài. Chuyện này cứ quyết định như vậy, tôi tới giả mạo chị Hoa."
Khi Hà Ngọc Kỳ đi theo Triệu Hùng tới Tân Thành, cô ấy cũng chơi rất nhiều về chuyện giả mạo người khác, trong lòng vẫn vô cùng vui vẻ khi giả mạo một người khác.
Đến nỗi nguy hiểm, cô ấy không phải là không có suy nghĩ qua. Chỉ là có Triệu Hùng bảo vệ ở trong tối, Hà Ngọc Kỳ cũng tin tưởng thực lực của Triệu Hùng, cô ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện. Huống chi Lý Thanh Tịnh đã đồng ý đưa áo sợi kim cho cô ấy.
Phải biết rằng cái áo sợi kim này, Dương Lam bỏ ra hơn 6000 tỷ khi đấu giá rồi đưa cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng lại đưa cái áo sợi kim này cho Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh một mực xem món đồ này như bảo bối, luôn mặc trên người.
Lần này, nếu không phải Hà Ngọc Kỳ đứng ra muốn thay cứu Hoa Di, Lý Thanh Tịnh cũng không đưa vật trân quý như vậy cho Hà Ngọc Kỳ mặc.
Nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ đồng ý sảng khoái như vậy, trong lòng Triệu Hùng kỳ thực vẫn tràn đầy lo lắng. Nhưng mà đã đến lúc này rồi thì cũng chỉ còn có một biện pháp có thể sử dụng. Sử dụng biện pháp này mới có thể mau chóng dẫn ba tên sát thủ của Liệp Hộ Môn kia ra, sau đó giải quyết triệt để bọn họ.
"Được rồi. Vậy cô nhất định phải chú ý an toàn. Đến lúc đó tôi sẽ bảo vệ sát bên cô."
"Ừ. Vậy tôi đi trò chuyện một lát với Diệu Linh rồi nghỉ ngơi." Hà Ngọc Kỳ chào Lý Thanh Tịnh: "Chị Lý, em đi lên lầu trước đây."
"Được." Lý Thanh Tịnh cười mỉm gật đầu một cái, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng.
Sau khi trở lại phòng, Lý Thanh Tịnh đi vào phòng tắm tắm rửa trước.
Trong khoảng thời gian này, cô bận rộn công chuyện của công ty nên đã không đi trung tâm SPA làm biện pháp thủy liệu.
Bụng dưới đã bắt đầu hơi nhô lên, khi mặc đồ bó sát người, cô cũng có thể nhìn ra bụng mỡ.
Lý Thanh Tịnh lo lắng cho bản thân không cẩn thận sẽ động thai khí nên để cho Triệu Hùng cùng đi vào phòng tắm để xoa xoa phía sau lưng giúp cô.
Sau khi Triệu Hùng đi vào phòng tắm, anh nhìn qua cơ thể trắng nõn như mỡ đông của Lý Thanh Tịnh, hô hấp không khỏi cứng lại.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lấy thì thấy hô hấp của anh đang dồn dập, trong ánh mắt của anh toát ra vẻ sắc lang, cô bị dọa đến biến đổi sắc mặt, vội vàng nói:
"Anh đừng có làm loạn. Hoa Di nói ba tháng đầu mang thai thì không thể ở chung với nhau. Mau xoa xoa giúp em rồi đi ra ngoài đi. Đừng để anh khó chịu thêm."
Lúc này thì Triệu Hùng mới bình tĩnh lại, tiêu trừ tạp niệm trong lòng.
Thế nhưng mà mỗi khi tay của anh chạm đến lưng ngọc của Lý Thanh Tịnh, trong lòng anh lại nổi lên dục vọng.
Loại cảm giác này thực sự là quá đau khổ, quả thực là ăn không thể ăn, đụng lại không thể đụng. Vội vàng xoa xoa lưng giúp Lý Thanh Tịnh xong, anh chạy như chó chết rời khỏi phòng tắm.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh đắc ý cười cười. Nói với Triệu Hùng: "Ai bảo trước đây anh không sử dụng biện pháp an toàn, làm hại em trở về thì mang thai."
Triệu Hùng bất đắc dĩ nói: "Anh cũng không nghĩ đến tỷ lệ chính xác lại cao như vậy."
"Dù sao cũng là chính anh tạo nghiệt, chịu đựng đi."
Lý Thanh Tịnh nở nụ cười vô cùng đắc ý.