Triệu Hùng mang theo Hà Ngọc Kỳ đi về phòng khám bệnh của Hoa di.
Nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ bình an trở về, Hoa Di rốt cuộc bình tĩnh lại.
Khi biết hai người Nam tước và Huyết Sắc Mân Côi đều bị Triệu Hùng giết chết, duy chỉ có Ma Nhân không có xuất hiện, Hoa Di cũng không lo lắng.
Bên cạnh còn có Triệu Hùng, Trần Văn Sơn cao thủ như thế, Ma Nhân sa lưới là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hà Ngọc Kỳ nói với Hoa Di: "Chị Hoa, người đàn ông họ Kiều đã giúp không ít chuyện đó, bọn họ bây giờ còn đang hoang mang đây. Bà cụ kia bị bại liệt hai chân, quá đáng thương, chị mau đi giúp đỡ nhìn xem. Em mượn cớ nói đi lấy ngân châm đặc chế để vụng trộm trở về đây."
Hoa Di cười nói: "Thực sự là cơ trí. Đi thôi, chúng ta cùng đi nhìn một chút."
Dù sao nhà họ Kiều cũng không biết tình huống nên mới hoàn thành kế hoạch lần này, trong lòng Hoa Di cũng băn khoăn. Dù sao tạo thành thiệt hại nhất định với người ta, còn làm người ta nhận lấy kinh hãi.
Về tình về lý thì Hoa Di đều phải đi xem bệnh cho mẹ của bọn họ.
Đám người khôi phục gương mặt vốn có, sau đó Triệu Hùng lái xe chở Hoa Di, Hà Ngọc Kỳ và Trọng Ảnh cùng đi tới tiểu khi Trung Thuận Nam Uyển.
Trong tiểu khu xảy ra án mạng, huyên náo rất xôn xao. May mắn mà cảnh sát đã tuyên bố người chết chính là tội phạm quốc tế.
Vừa nghĩ tới trong tiểu khu có tội phạm quốc tế, người nào cũng cảm thấy lo lắng, không có chuyện gì cũng không dám xuống lầu.
Đi tới nhà họ Kiều lần nữa, bọn họ căn bản không biết Hoa Di trước đây là Hà Ngọc Kỳ giả mạo.
Nhìn thấy Hoa Di tới, còn đổi mấy người tới theo. Người đàn ông họ Kiều đi tới trò chuyện với Hoa Di: "Hoa Di, cô không sao chứ?"
"Không có việc gì!" Hoa Di lắc đầu.
Cô ấy đã biết mọi chuyện từ đầu đến cuối từ trong miệng của Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ.
Hoa Di nói xin lỗi với người đàn ông họ Kiều: "Thật sự xin lỗi anh Kiều, tôi không ngờ rằng những người này lại truy sát tôi đến tận nơi của anh, suýt chút nữa là làm liên lụy các người rồi."
"Không, không. Là chúng tôi không tốt. Nếu không phải là tôi nhất định mời cô tới đây để xem bệnh cho mẹ tôi, cô cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm. Đúng rồi Hoa Di, cô có thù oán với những kẻ liều mạng này sao?"
Hoa Di cũng không có giấu diếm, giảng giải: "Những người này cầu tôi chữa bệnh cho bọn họ, nếu là tôi cứu một người xấu, tương đương với hại mười, thậm chí là trăm người tốt rồi. Cho nên tôi đã từ chối bọn họ. Vì thế gây ra thù oán."
"Hoa Di, thật sự là bậc nữ nhân không thua đấng mày râu. Dám không sợ kẻ xấu, thật sự là để người ta sinh lòng khâm phục."
Triệu Hùng nghe người đàn ông họ Kiều ăn nói rất tài giỏi, anh không khỏi có mấy phần bội phục người này, lên tiếng: "Anh Kiều là làm về cái gì?"
"À, làm chút mua bán nhỏ mà thôi. Sản nghiệp không lớn, nhưng đã rất thỏa mãn." Người đàn ông họ Kiều cười cười.
Anh ta nhìn Triệu Hùng, không khỏi kinh dị một tiếng.
"A, vị này rất quen mặt. Anh có phải là hội trưởng thương hội Hải Phòng, anh Triệu hay không?" Người đàn ông họ Kiều hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng khóe miệng mỉm cười, hơi gật đầu một cái, nói: "Là tôi. Về sau anh Kiều có gì cần tôi hỗ trợ thì có thể nói một tiếng. Triệu Hùng tôi nếu có thể hỗ trợ thì nhất định sẽ giúp đỡ hết mình."
Có thể quen biết loại nhân vật lớn trong giới kinh doanh như Triệu Hùng này, bộ dạng anh ta giống như mở ra mùa xuân thứ hai vậy.
Người đàn ông họ Kiều móc một tấm danh thiếp từ trên người ra đưa tới, cung kính nói: "Hội trưởng Triệu, tôi là Kiều Phong, là làm vận chuyển buôn bán. May mắn quen biết hội trưởng, thực sự là vinh hạnh của tôi."
Triệu Hùng cũng lấy danh thiếp từ trên người ra đưa cho Kiều Phong, nói: "Ông chủ Kiều không cần khác khí, thì ra là ông làm vận chuyển buôn bán. Vừa vặn công ty của vợ tôi đang cần xe vận chuyển, không biết anh Kiều có hứng thú hay không?"
"Công ty của vợ anh sao?"
"Đúng vậy. Là công ty Đào Thị. Công ty xây dựng công trình Đào Thị, anh nghe qua sao?"
"Nghe qua, nghe qua. Loại nhân vật nhỏ giống chúng tôi thế này, căn bản là không dám nghĩ có thể hợp tác cùng công ty lớn này. Nếu là không có phí chỗ tốt, cũng không có phương pháp, chỉ có thể không biết làm gì."
"Tiền trà nước là không cần cho. Tôi trở về đánh tiếng trước với vợ của tôi, ngày mai anh cứ đến công ty Đào Thị nói chuyện với vợ của tôi là được."
"Thực sự là cám ơn anh, hội trưởng Triệu!"
"Khách khí. Cố gắng lên, tranh thủ làm lớn làm mạnh công ty. Có khả năng có thể gia nhập vào thương hội xí nghiệp nhỏ và vừa của Hải Phòng. Nếu mà công ty làm lớn, có thể còn gia nhập vào thương hội Hải Phòng. Tôi chờ mong anh Kiều có thể gia nhập vào."
Kiều Phong cười nói: "Đến tuổi này của tôi, vốn đã định thu tay lại. Đã có kỳ ngộ như thế, đương nhiên tôi sẽ liều một phen. Hôm nay tôi xem như là gặp người quý nhân."
"Nói quá rồi." Triệu Hùng cười cười.
Kỳ thực, Triệu Hùng sở dĩ chịu ra tay giúp Kiều Phong, cũng là bởi vì chuyện xảy ra hôm nay đã tạo thành ảnh hưởng nhất định với nhà họ Kiều.
Triệu Hùng cũng không nguyện ý nợ nhân tình, nghe xong Kiều Phong là làm vận chuyển buôn bán, anh tiện thể đề nghị một cái.
Kỳ thực, nhân sinh chính là như vậy.
Trong cuộc đời, quý nhân lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện ở bên người, chỉ là loại này kỳ ngộ có thể nắm chặt hay không mà thôi.
Hoa Di xem bệnh cho bà cụ Kiều xong, không nghĩ rằng thật sự là bị Hà Ngọc Kỳ đoán đúng. Bà cụ Kiều chính xác là bị hoại tử xương cốt phần hông nên mới dẫn đến bại liệt hai chân.
Dù sao thì tuổi của bà cụ Kiều cũng đã cao, trị bệnh cũng rất phiền phức. Phải cần Hoa Di dùng châm pháp châm cứu mỗi ngày, dựa vào thuốc Đông y nữa mới được, ít nhất cũng cần hai tháng.
Nghe được hai chân bà cụ Kiều có hy vọng hồi phục, Kiều Phong biểu thị nguyện ý đưa bà cụ Kiều đến phòng khám bệnh mỗi ngày. Hơn nữa còn lấy ba trăm triệu ra đưa cho Hoa Di xem như tiền chữa bệnh.
Hoa Di không thu tiền của Kiều Phong, nói chỉ coi như là quen biết bạn bè, có duyên với bà cụ Kiều nên ra tay giúp đỡ.
Song phương tranh chấp không ngừng, cuối cùng vẫn là Triệu Hùng mở miệng nói với Kiều Phong: "Ông chủ Kiều, tiền xem bệnh coi như xong đi. Hy vọng về sau anh có thể làm nhiều việc thiện, xem như hồi báo Hoa Di."
"Cái này..."
Vẻ mặt Kiều Phong rất khó xử, gặp Hoa Di kiên trì không thu tiền, Triệu Hùng cũng nói không cần cho tiền xem bệnh, anh ta muốn biểu thị lòng biết ơn Hoa Di từ chỗ khác.
Anh ta làm sao biết, Triệu Hùng và Hoa Di kiên trì không thu tiền xem bệnh là bởi vì chuyện sát thủ ám sát hôm nay.
Triệu Hùng âm thầm căn dặn Trọng Ảnh, khi chưa bắt được Ma Nhân thì phải âm thầm bảo vệ nhà họ Kiều. Anh lo lắng Ma Nhân vì Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi đã chết mà tức giận trả thù người nhà Kiều Phong.
Sau khi về đến nhà, Triệu Hùng nói chuyện này với Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nghe xong Kiều Phong là kinh doanh buôn bán vận chuyển, vừa vặn cô khỏi phải đi liên hệ đội xe, gật đầu đồng ý. Cô bảo ngày mai sẽ nói chuyện này với Kiều Phong.
Lý Thanh Tịnh đã biết được hai người Nam tước và Huyết Sắc Mân Côi đã bị Triệu Hùng tự tay đánh chết, may mà Hà Ngọc Kỳ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không phải là mặc áo sợi kim của cô, e rằng cái mạng nhỏ của Hà Ngọc Kỳ đã giao phó hôm nay rồi.
Vừa vặn cũng nghiệm chứng áo sợi kim thay Lý Thanh Tịnh, tuyệt đối là bảo vật giá trị 6000 tỷ, có tác dụng hơn nhiều so với một chút áo lót chống đạn.
Buổi tối, Triệu Hùng để Nông Tuyền, Tiết Ân, bốn anh em nhà họ Mã, Tàn Kiếm và Sói đen đều đi ra ngoài tìm kiếm Ma Nhân.
Ma Nhân đã bị cảnh sát truy nã như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
Triệu Hùng ngủ rất trễ, một mực chờ đợi tin tức.
Lúc này, Lan Ngọc Tâm gọi điện thoại cho Triệu Hùng, báo rằng Cửu Đường lại chết bốn người anh em, có thể xác định là do Ma Nhân làm.
Trên cơ thể người chết phát hiện một dòng chữ được viết bằng máu.
Phía trên viết: "Triệu Hùng, tôi sẽ trả thù anh tới cùng."