Triệu Hùng nghe xong câu chuyện của Lưu Hải Yến, anh rơi vào trầm tư.
"Cái chủ đề người tốt và kẻ xấu này, cô ta rốt cuộc là muốn trình bày điều gì với mình chứ?"
Triệu Hùng rất hy vọng Lưu Hải Yến nói tiếp, nhưng mà Lưu Hải Yến nói đến đây thì ngừng lại, không còn kể chuyện nữa.
"Hy vọng anh có thể nghe hiểu!" Lưu Hải Yến nói.
Sau khi nói xong, Lưu Hải Yến nhẹ nhàng rời đi, đi tới bên cạnh Lâm Thanh Thảo.
Đứng tại rào chắn ở đỉnh núi, Triệu Hùng tùy ý để gió thổi bản thân.
Tại trong lòng của Triệu Hùng, anh một mực định vị Lưu Hải Yến là yêu nữ, cho rằng cô ta là một người phụ nữ xấu. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cô ta chưa thật sự làm chuyện gì hại anh.
Nếu như Lưu Hải Yến thật sự là người của Am Cẩu, cô ta lại chưa làm gì xấu với anh và người bên cạnh anh, anh phải đối đãi cô ta như thế nào?
Bây giờ, Triệu Hùng làm vào tình cảnh khó khăn.
Triệu Hùng luôn cảm thấy Lưu Hải Yến giảng cố sự là có ý riêng với anh. Vậy cô ta rốt cuộc là muốn vạch trần ý nghĩ gì với anh?
Thật là một người phụ nữ thần bí.
Thu hồi lại suy nghĩ, Triệu Hùng đi chậm rãi tới bên cạnh Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo.
Lưu Hải Yến giống như đã quên bộ dạng không thoải mái vừa rồi, nói đã đi xong núi mẫu, để cho anh cùng đi tới núi tử.
Triệu Hùng đã đáp ứng Lưu Hải Yến, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Đi hết núi mẫu tử, khi trở về Hải Phòng cũng đã hơn bốn giờ chiều.
Đến Hải Phòng, Lưu Hải Yến mang theo Lâm Thanh Thảo xuống xe, không có tiếp tục để Triệu Hùng tiễn đưa. Trước khi đi, cô ta còn nói "cảm ơn" với Triệu Hùng.
Triệu Hùng gặp vừa vặn tới giờ Lý Thanh Tịnh tan ca, anh gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh, nói rằng anh đi công ty đón cô.
Lý Thanh Tịnh nói cho Triệu Hùng, cô đang ở khu vực tinh mỹ hóa trang phẩm của công ty.
Triệu Hùng lái xe đi khu vực mới tinh mỹ hóa trang phẩm ở công ty.
Sau khi anh tiến vào văn phòng của Lý Thanh Tịnh, cô cũng vừa hoàn thành công tác trên tay.
Công ty ra mấy kiểu sản phẩm đều được mua nổ tung, điều này khiến cho Lý Thanh Tịnh vô cùng vui vẻ. Có Bạch Hồng Liên chủ trì đại cuộc ở nơi này, Lý Thanh Tịnh không cần quá lo lắng.
Cô tới công ty để ký hai đơn đặt hàng lớn.
Mặc dù làm ăn rất tốt, nhưng mà vẫn thiếu sự nổi tiếng, nếu là có minh tinh đại ngôn sản phẩm này, công ty mỹ phẩm Lý Thanh Tịnh sẽ có hy vọng tiến hành vòng gọi vốn thu hút Angel Investor, cuối cùng sẽ đi ra quốc tế, thực hiện mộng tưởng là đưa ra thị trường.
Người phát ngôn tốt nhất là Triệu Hiền, không thể nghi ngờ. Nhưng mà Triệu Hiền luôn ở trong nhà họ Triệu. Lấy tốc độ sản phẩm lên khung như thế này thì không thể tiếp tục kéo dài nữa, nhất định phải hoàn thành tuyên truyền quảng cáo toàn phương vị trong một tháng này. Đến lúc đó nếu như Triệu Hiền không đến được, cô chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, để cho người khác thay mặt công ty đại ngôn sản phẩm này.
Gặp Triệu Hùng đi tới, Lý Thanh Tịnh đứng dậy đi về phía Triệu Hùng.
"Thanh Tịnh, em bận rộn xong chưa?"
"Vâng. Xong rồi." Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái.
Lý Thanh Tịnh nở nụ cười xinh đẹp, nói với Triệu Hùng: "Hôm nay anh đi chơi một ngày với người đẹp, nhất định rất sảng khoái phải không?"
"Sảng khoái cái gì, anh bò lên núi cả ngày trời. Nếu không phải có võ công thâm hậu, sợ rằng đã sớm mệt mỏi đến tê liệt rồi."
"Ha ha. Đi chơi với người đẹp còn ngại mệt mỏi."
"Đương nhiên! Đụng lại không dám đụng, ăn lại không dám ăn, em để anh đi chơi cùng cô ta, đây không phải là muốn ngược anh sao?"
"Em chính là muốn nhìn xem anh có hành vi gây rối hay không?" Lý Thanh Tịnh cười một tiếng, chủ động đi tới khoát lên cánh tay của Triệu Hùng rồi nói tiếp: "Chúng ta đi thôi. Bố nói hôm nay ăn nồi lẩu ở nhà."
"Cái này còn tạm được! Thế giới này chỉ có người đẹp và món ngon là không thể phụ lòng. Vợ à, buổi tối em phải thưởng cho anh điểm phúc lợi mới được." Triệu Hùng sờ soạng cặp mông của Lý Thanh Tịnh một cái.
"A..." Lý Thanh Tịnh hét lên một tiếng, u oán hỏi Triệu Hùng: "Anh học ai mà có động tác hạ lưu như vậy?"
"Vợ à, cái này gọi là phong lưu mà không phải hạ lưu. Trên một chút sách yêu nhau có nói, động tác nhỏ mập mờ giữa nam và nữ có thể tăng tiến tình cảm vợ chồng."
"Anh xem sách tào lao gì đấy hả? Đi nhanh đi, bố đang chờ chúng ta ở nhà đây."
Sau khi Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đi ra cửa, cô lên tiếng chào hỏi Bạch Hồng Liên, sau đó ngồi lên xe của Triệu Hùng rồi rời đi.
Bạch Hồng Liên thấy quan hệ vợ chồng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh vô cùng bền chắc, trong lòng của cô ta vô cùng hâm mộ.
Cho tới bây giờ thì cô ta cũng chưa từng yêu đương, không biết mùi vị của tình yêu ra sao.
Trên đường trở về nhà, Lý Thanh Tịnh hỏi lại chuyện anh đi theo Lưu Hải Yến đến núi mẫu tử.
Triệu Hùng cũng không giấu diếm, kể lại cố sự người tốt và kẻ xấu mà Lưu Hải Yến đã giảng với anh.
Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, cô không khỏi nhíu mày lên.
Triệu Hùng đang lái xe, lườm Lý Thanh Tịnh một mắt rồi nói: "Thanh Tịnh, em nghĩ Lưu Hải Yến kể cho anh hai cái cố sợ này, rốt cuộc có mục đích gì?"
Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một lát rồi nói: "Em cảm giác cô ta đang mượn hai cố sự này để trình bày lập trường của cô ta. Nói đúng hơn là cho dù thân phận của cô ta là người tốt hay kẻ xấu, nhưng mà cô ta vẫn luôn một lòng hướng thiện."
"Còn có gì nữa hay không?" Triệu Hùng hỏi tiếp.
"Còn có chính là, dường như cô ta muốn dùng hai cái cố sợ này để truyền đạt lại ý gì với anh."
"Vậy em cảm thấy cô ta đang muốn truyền đạt ý nghĩ gì với anh?" Triệu Hùng lái chậm lại, tò mò hỏi.
Lý Thanh Tịnh lắc đầu, nói: "Không biết. Tạm thời em cũng không đoán được. Nhưng mà em tin tưởng Hải Yến, cho dù cô ta là người của Am Cẩu, cũng là ở trong bùn mà không nhiễm nước bùn. Cho nên em mới nguyện ý xem cô ta là bạn. Đương nhiên loại tin tưởng này cũng phải được xây dựng ở trên cơ sở ngang nhau. Nếu mà em phát hiện Hải Yến có hành vi không đúng đắn gì với em, em cũng sẽ không xem cô ta là bạn."
Triệu Hùng nói: "Thanh Tịnh, em làm bạn với sói, không sợ sói lại đột nhiên cắn ngược một cái sao?"
"Sợ thì sợ. Nhưng nếu như chúng ta không tin tưởng cô ta, thì làm sao có thể trở thành bạn bè được." Lý Thanh Tịnh nói.
Nghe hết lời nói của Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng đột nhiên trầm mặc lại.
Tư duy của nữ nhân có lúc thật sự là không giống với nam nhân.
Có lẽ là bản tính lương thiện đã khắc vào trong xương cốt của Lý thanh Tịnh, cho nên cô mới nguyện ý đi tin tưởng Lưu Hải Yến.
Hải Phòng một chỗ tên là Vườn Tây Môn Đình.
Vốn dĩ Lưu Hải Yến mang theo Lâm Thanh Thảo trở về ngủ khách sạn, nhưng mà nửa đường cô ta nhận được một cuộc điện thoại nên đi về phía Vườn Tây Môn Đình.
Vườn Tây Môn Đình là một tiểu khu giàu có ở Hải Phòng.
Chủ nhân của Vườn Tây Môn Đình rất thần bí, chỉ đầu tư một chỗ như vậy ở trong Hải Phòng. Bên trong tiểu khu được thiết kế xinh đẹp giống như hoa viên ở cung đình vậy. Không mở ra cho người ngoài, người bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi tới Vườn Tây Môn Đình, có người dẫn dắt Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đi tới một căn biệt thự hào hoa.
Sau khi tiến vào biệt thự, một người đàn ông đẹp trai dáng dấp cao lớn, khóe môi đang nhếch lên nụ cười đi về phía Lưu Hải Yến.
Lâm Thanh Thảo nhìn thấy người này, làm một cái động tác, trong miệng cung kính kêu: "Cậu Thi."
Người được gọi "Cậu Thi" gật đầu một cái, trong ánh mắt hắn ta chỉ có Lưu Hải Yến, giống như không nhìn thấy Lâm Thanh Thảo vậy, anh ta lên tiếng: "Hải Yến."
Lưu Hải Yến hơi nhíu đôi mi thanh tú lên, nhìn người trước mắt: "Thi Sinh, sao anh lại tới đây?"
"Anh nghe nói em ở Hải Phòng, vừa hoàn thành công việc của dòng họ thì anh đi tới đây thăm em." Thi Sinh phong độ nhanh nhẹn cười nói.