Dưới sự truy hỏi của Lưu Vũ Tiến, Thi Sinh kể lại chuyện đã xảy ra.
Nghe xong Thi Sinh phát hiện em gái Lưu Hải Yến và một người đàn ông khác có hình chụp chung rất mập mờ. Lưu Vũ Tiến mới biết được vì sao hai người lại giận dỗi.
Nhưng mà Lưu Vũ Tiến hiểu rõ tính tình của Lưu Hải Yến, Thi Sinh ra tay đánh cô ta, chuyện này sợ rằng là chuyện lớn rồi.
"Cậu nói cho tôi biết người đàn ông kia có dáng dấp như thế nào?" Lưu Vũ tiến hỏi Thi Sinh.
Thi Sinh nghĩ nghĩ, nói: "Cao hơn Hải Yến nửa cái đầu, hình dáng rất nho nhã, không thể nói là đẹp trai nhưng mà để cho người ta cảm giác rất có tinh thần."
Lưu Vũ Tiến nghe xong, lấy ảnh chụp của Triệu Hùng từ trong điện thoại di động ra, chỉ vào người Triệu Hùng rồi hỏi Thi Sinh: "Là người này phải không?"
"Đúng vậy, chính là người đàn ông này." Thi Sinh khẳng định nói: "Mẹ nó. Nếu để tôi tra được tung tích của người ngày, tôi phải rút gân lột da nó ra mới hả giận được."
"Người này ngay tại Hải Phòng." Lưu Vũ Tiến nói.
"Anh ta tên là gì?" Thi Sinh gấp giọng hỏi.
Lưu Vũ Tiến nói: "Người này thì cậu hẳn là nhận biết. Anh ta chính là con trai của Triệu Khải Thời, tên là Triệu Hùng. Cũng chính là đứa con rơi đã bị nhà họ Triệu trục xuất kia."
"Là anh ta?" Thi Sinh nghe xong, rốt cuộc hiểu rõ ràng. Khó Trách hắn ta có cảm giác từng quen biết với Triệu Hùng.
Lưu Vũ Tiến hỏi Thi Sinh: "Cậu nói xem, tấm hình mà Triệu Hùng chụp chung với Hải Tiến thật sự rất mập mờ sao? Thân mật tới trình độ nào, mập mờ tới trình độ nào?"
"Cái này..." Thi Sinh trong lúc bây giờ không trả lời được.
Cẩn thận hồi tưởng lại, hai người ngoại trừ đứng tới gần một điểm, dường như cũng không có cử động mập mờ gì.
Chỉ là khi hắn ta thấy Lưu Hải Yến chụp chung một chỗ với người đàn ông khác, hắn ta quá xúc động mà thôi, nên làm ra hành vi quá khích với Lưu Hải Yến.
Nếu như Lưu Hải Yến thực sự làm cái gì với Triệu Hùng, hẳn là cô ta sẽ đuối lý mới đúng.
Nghĩ được như vậy, Thi Sinh rốt cuộc biết hành vi lỗ mãng của bản thân.
Lưu Vũ Tiến trừng mắt nhìn Thi Sinh nói: "Triệu Hùng là người đã sớm kết hôn, vợ của anh ta là Lý Thanh Tịnh, hơn nữa anh ta và Lý Thanh Tịnh đã có một đứa con khoảng năm, sáu tuổi rồi, làm sao có thể có chuyện gì với Hải Yến. Thi Sinh, cậu quá hồ đồ rồi. Lần này cậu ra tay đánh Hải Yến, coi như tôi cũng không giúp được gì cho cậu."
Nghe được Lưu Vũ Tiến không chịu giúp, Thi Sinh thỉnh cầu Lưu Vũ Tiến: "Lưu Vũ Tiến, anh nhất định phải giúp tôi việc này. Hôn ước giữa tôi và Hải Yến cũng đã đặt trước rồi, nếu cô ta không chịu gả cho tôi, nhà họ Thi chúng tôi sẽ vô cùng mất mặt."
"Cậu có ý tứ gì? Ý là nhà họ Lưu chúng tôi bị mất mặt thì không quan trọng hay sao?"
"Tôi không có ý tứ kia." Thi Sinh giải thích: "Là lỗi của tôi, đều do tôi quá xúc động rồi."
"Hừ! Bây giờ cậu nói với tôi cái này thì có ích lợi gì, cậu mau đi thừa nhận sai lầm với Hải Yến đi. Tôi có thể nói cho cậu biết, tính tình của em gái tôi, ngay cả bố của tôi đều không nói được, nếu mà cậu thật sự chọc giận cô ta, cô ta thật sự có khả năng sẽ hủy hôn ước."
"Cái này..."
Thi Sinh vô cùng hoảng hốt.
Nghĩ không ra hắn ta đường đường là Tổng giám đốc một công ty đưa ra thị trường, cho dù là đi đến nơi nào cũng là nhân vật phong vân. Bây giờ lại nói hắn ta đi xin lỗi người khác, chuyện này làm sao có thể chứ?
Hắn ta là một người đàn ông chân chính, thà bị gãy chứ không chịu cong.
Từ nhỏ đã ngậm chìa khóa vàng ra đời, cho tới bây giờ đều là người khác nói xin lỗi với hắn ta, hắn ta chưa bao giờ nói xin lỗi với người khác.
Nhưng mà nếu vì điểm mặt mũi này mà mất đi một người vợ xinh đẹp như Lưu Hải Yến, bối cảnh lại vô cùng mạnh mẽ như thế, Thi Sinh làm sao cam tâm.
Thi Sinh gật đầu, nói với Lưu Vũ Tiến: "Được rồi. Vậy tôi sẽ đi xin lỗi Lưu Hải Yến."
Khách sạn Danh Phủ.
Đây là sản nghiệp trong nhà Thẩm Nhã Lan, Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đang ở đây.
Sau khi trở về, Lưu Hải Yến tức giận, đập loạn đồ đạc trong phòng.
Cho tới bây giờ thì Lâm Thanh Thảo vẫn chưa thấy Lưu Hải Yến phát ra tính khí lớn như vậy.
Cũng khó trách, Lưu Hải Yến là ai vậy?
Đây chính là đường đường cô công chúa của nhà họ Lưu, có khi nào nhận uất ức, Thi Sinh lại dám ra tay đánh Lưu Hải Yến, thực sự là ngay cả Lâm Thanh Thảo đều không nhìn vừa mắt.
Chỉ là nhà họ Thi cũng không phải là dòng họ dễ chọc. Coi như nhà họ Lưu đối đầu với nhà họ Thi thì bọn họ cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Thấy Lưu Hải Yến loạn ngã một trận rồi ghé vào trên chăn khóc lên, Lâm Thanh Thảo an ủi Lưu Hải Yến: "Cô chủ. Cô đừng nóng giận, cậu Thi nhìn thấy ảnh chụp thân mật giữa cô và Triệu Hùng, anh ta khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều."
"Đây chính lý do anh ta có thể đánh tôi sao? Con mắt nào của anh ta nhìn thấy tôi thân mật với Triệu Hùng?"
"Thế nhưng mà..."
Trong lúc này, Lâm Thanh Thảo vậy mà không biết an ủi Lưu Hải Yến thế nào.
Lưu Hải Yến cho tới bây giờ cũng chưa từng bị oan ức như thế này, cô ta vốn đã không ưa Thi Sinh. Bây giờ Thi Sinh lại ra tay đánh cô ta, chuyện này càng để cho Lưu Hải Yến thất vọng với Thi Sinh.
Nếu nói Lưu Hải Yến ưa thích Triệu Hùng! Còn chưa tới trạng thái yêu thích kia.
Nhưng mà Lưu Hải Yến chính là ưa thích cùng Triệu Hùng ở một chỗ, mặc dù Triệu Hùng lúc nào cũng bày ra gương mặt lạnh như băng với cô ta, nhưng mà Triệu Hùng xưa này đều làm việc công khai rõ ràng, không giống Thi Sinh có lòng dạ cực sâu này, khiến cho người ta có cảm giác không vững vàng.
Sau một tiếng, cửa phòng của Lưu Hải Yến bị gõ, âm thanh la lớn của Thi Sinh truyền vào trong: “Hải Yến. Hải Yến.”
Lâm Thanh Thảo nghe được tiếng kêu của Thi Sinh, sau đó nói với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, cậu Thi tới rồi, có thể là tới xin lỗi với cô."
"Cô bảo anh ta cút đi, tôi không muốn gặp anh ta." Lưu Hải Yến co rút cơ thể vào trong chăn, không muốn phản ứng ai.
"Cô chủ. Tôi nghĩ vẫn là thôi đi. Dù sao cô cũng có hôn ước với cậu Thi, nếu để ông chủ biết cô tức giận náo loạn với cậu Thi thì sẽ bắt chúng ta trở về mất."
Lưu Hải Yến ló đầu từ trong chăn ra, nói với Lâm Thanh Thảo: "Bây giờ tôi không muốn nghe hôn ước cái gì nữa. Lâm Thanh Thảo, cô mau để anh ta lắn đi." Dứt lời, cô ta rút đầu vào lại trong chăn.
Thấy Lưu Hải Yến cố chấp như thế, Lâm Thanh Thảo thở dài một hơi. Cô ta đi tới trước cửa, mở cửa rồi đi ra ngoài, nhưng mà không có để Thi Sinh đi vào.
"Lâm Thanh Thảo, Hải Yến đâu rồi? Cô ấy không có ở đây sao?" Thi Sinh gấp giọng hỏi.
Lâm Thanh Thảo nói với Thi Sinh: "Cậu Thi, cậu hãy trở về đi. Cô chủ nhà tôi nói không muốn gặp cậu."
"Cô mau nói với cô ấy rằng tôi tới đây là để nói xin lỗi cô ấy."
"Cô chủ nhà tôi nói không chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Lâm Thanh Thảo là người của Lưu Hải Yến, tất nhiên đứng trên lập trường của Lưu Hải Yến.
"Hải Yến, em mau mở cửa đi. Là do anh trách oan em, em mở cửa đi, chúng ta nói chúng cho rõ ràng." Thi Sinh tiến lên đập cửa.
Lâm Thanh Thảo vội vàng tiến lên, ngăn lại Thi Sinh nói: "Cậu Thi, mời cậu trở về đi. Cô chủ nhà tôi sẽ không gặp cậu đâu."
"Thế nhưng mà..." Thi Sinh nhíu chặt lông mày.
Lâm Thanh Thảo nhỏ giọng nói với Thi Sinh: "Cô chủ nhà tôi đang bực bội, chờ cô ta bớt giận thì cậu lại đến."
Thi Sinh gật đầu một cái, lúc này mới không cam lòng quay người dậm chân rời đi.
Sau khi Thi Sinh rời đi, Lâm Thanh Thảo trở về trong phòng Lâm Hải Yến.
"Cô chủ, cậu Thi đã đi rồi." Lâm Thanh Thảo nói với Lưu Hải Yến.
Lưu Hải Yến chui từ trong chăn ra, hít vào một hơi thật sâu rồi nói: "Lâm Thanh Thảo, cô nói xem Thi Sinh có thể sẽ đi tìm Triệu Hùng để gây chuyện hay không?"
Lâm Thanh Thảo nghĩ nghĩ nói: "Có thể, có lẽ, đại khái sẽ đi!"
Lưu Hải Yến trừng mắt nhìn Lâm Thanh Thảo, tức giận nói: "Hỏi cô cái vấn đề, làm sao lại ấp úng như vậy."
Cô ta cầm điện thoại di động lên, suy nghĩ một lát rồi nói: "Không được. Tôi phải nhắc nhở chuyện này với Triệu Hùng mới được, nếu không thì với tính tình của Thi Sinh, hắn ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên."