Triệu Hùng mang theo Hà Ngọc Kỳ vào phòng bệnh chợt nghe Triệu Hằng trên giường bệnh đột nhiên nói: “Anh Hùng, là anh à?”
“Hằng, cậu đã tỉnh?” Triệu Hùng vội vàng chạy tới bên cạnh Triệu Hằng.
Triệu Hằng “Ừ!” một tiếng nói: “Thực ra tôi sớm đã có ý thức, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại được. Là anh cứu được tôi hả?”
“Là Nông Tuyền phát hiện ra cậu!” Triệu Hùng nói.
Nông Tuyền là người hầu nhỏ của Triệu Hùng. Nếu là Nông Tuyền cứu được Triệu Hằng cũng giống như là Triệu Hùng cứu được Triệu Hằng.
Triệu Hằng tất nhiên hiểu đạo lý này.
Hà Ngọc Kỳ đứng ở một bên, nhìn thanh niên thanh tú này, trên mắt quấn băng che, tứ chi quấn băng vải, thật là cảm thấy tiếc hận thay Triệu Hằng.
Triệu Hùng vội hỏi Triệu Hằng: “Hằng, cậu biết là ai làm hại cậu không?”
“Không biết!” Triệu Hằng nói: “Tôi từ tỉnh Lam Hỏa trở về, lúc lúc nghỉ ngơi ở thị trấn Song Yến, vào toilet, tôi ngửi thấy được một mùi thơm lạ lùng.”
“Mùi thơm lạ lùng?” Triệu Hùng hỏi lại.
“Đúng! Là tôi đi vệ sinh, từ sát vách truyền tới mùi thơm rất lạ. Lúc đó tôi cho rằng, anh ta đang hút thuốc nên không để ý. Kết quả, lúc đi ra, dưới chân mềm nhũn, trước mắt đen xì, cái gì cũng không biết. Nhưng lúc tôi đang mơ hồ, đã nghe qua người kia nói một câu.”
Triệu Hùng biết trí nhớ Triệu Hằng cực kỳ tốt, hỏi tới: “Anh ta nói gì đó?”
“Anh nói tôi là người đầu tiên nhà họ Triệu!”
Triệu Hùng nhíu chặt mày, hỏi Triệu Hằng: “Nếu như lại để cho cậu nghe một lần, cậu có thể nhận ra giọng nói của người kia không?”
“Có thể!” Triệu Hằng tự tin nói.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc!”.
“Vào đi!” Triệu Hùng kêu một tiếng.
Chỉ thấy ngoài cửa đi tới một y tá nhỏ người dáng dấp rất đẹp.
“Bệnh viện Bình Thái” mặc dù là dưới trướng “Tập đoàn Hùng Quang” cũng chính là sản nghiệp dưới tay Triệu Hùng. Nhưng trừ lần đó Lý Thanh Tịnh nằm viện ra, anh rất ít tới.
Triệu Hùng chỉ nhận ra mấy nhân vật đầu não trong bệnh viện, không nghĩ tới trong bệnh viện còn có em gái trong veo như nước bậc này.
“Cô tên là gì?” Triệu Hùng đối hỏi y tá nhỏ.
“Tôi là Hạ Hồng Ngọc!”
“Hạ Hồng Ngọc? Tên rất hay! Cô tới công tác ở bệnh viện đã bao lâu rồi?” Triệu Hùng hỏi.
Hạ Hồng Ngọc lộ ra vẻ xấu hổ, may là đeo khẩu trang, cung kính trả lời Triệu Hùng: “Khoảng chừng nửa năm rồi.”
Bệnh nhân tên Triệu Hằng này có một đống lớn vệ sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh đứng ở cửa.
Y tá trưởng cố ý dặn dò cô ta, phải đối đãi Triệu Hằng giống như đối đãi khách quý vậy. Cho nên dù Hạ Hồng Ngọc không biết Triệu Hùng là ông chủ chân chính phía sau của bệnh viện này, cũng không dám lơ là Triệu Hùng.
Hạ Hồng Ngọc biết Triệu Hằng đã tỉnh lại, dịu dàng nói với Triệu Hằng: “Tôi tới đổi thuốc cho anh! Nếu như đau, anh chịu khó một chút nhé.”
Triệu Hằng “Ừ!” một tiếng, không nói gì nữa.
Chỉ thấy Hạ Hồng Ngọc thành thạo giúp đỡ Triệu Hằng bắt đầu đổi thuốc.
Triệu Hùng ở một bên yên lặng nhìn, không phải không tin Hạ Hồng Ngọc, mà là bệnh viện điều một y tá nhỏ mới đến bệnh viện công tác nửa năm tới đổi thuốc cho Triệu Hằng, anh có chút không yên lòng.
Nhưng sau khi xem, thế mới biết tại sao bệnh viện phải chọn Hạ Hồng Ngọc tới đổi thuốc cho Triệu Hằng.
Đừng xem Hạ Hồng Ngọc mới tới chừng nửa năm, nhưng toàn bộ quá trình đổi thuốc, không quá ba phút. Tuyệt đối có thể dùng kỹ thuật chuyên nghiệp, thủ pháp thành thạo để hình dung.
Sau khi Hạ Hồng Ngọc rời đi, Triệu Hằng đột nhiên hỏi Triệu Hùng một câu: “Anh Hùng, cô gái tên Hạ Hồng Ngọc kia có đẹp không?”
Triệu Hùng cùng Hà Ngọc Kỳ nghe xong thì kinh ngạc!
Triệu Hằng đều thành dáng vẻ gì rồi?
Mà còn hỏi y tá nhỏ người ta có xinh đẹp không.
Nhưng Triệu Hùng biết Triệu Hằng không phải là cái loại này nhìn thấy người đẹp là t*ng trùng lên não.
Triệu Hùng trả lời Triệu Hằng: “Trong veo như nước, là một người đẹp!”
Triệu Hằng “À!” một tiếng, không nói cái gì nữa.
Triệu Hùng cảm thấy có chút kỳ lạ, thấy Triệu Hằng chưa nói nguyên nhân nên cũng không hỏi anh ta.
Ở bệnh viện trò chuyện với Triệu Hằng một lúc, Triệu Hùng mới mang theo Hà Ngọc Kỳ rời khỏi.
Trên đường về, Hà Ngọc Kỳ nói với Triệu Hùng đang lái xe: “Này! Cậu em họ kia của anh cũng quá mê sắc nhỉ? Đều bị thương thành cái dáng vẻ kia rồi, còn hỏi y tá nhỏ người ta có xinh đẹp không? Bây giờ tôi mới biết, đàn ông các người cũng là móng heo lớn, trong mắt chỉ có người đẹp.”
Triệu Hùng vừa lái xe, vừa nói: “Chuyện không đơn giản như vậy, tôi hiểu Hằng, anh ta tuyệt đối không phải là người như vậy.”
“Vậy tại sao anh ta phải hỏi anh y tá nhỏ kia có xinh đẹp không?”
“Tôi không biết! Tôi cũng không có thuật đọc tâm!”
Triệu Hùng nhíu mày, cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Sau khi Triệu Hùng cùng Hà Ngọc Kỳ rời khỏi, Hạ Hồng Ngọc lần thứ hai đẩy cửa đi vào phòng của Triệu Hằng.
“Cô đã đến rồi!” Triệu Hằng nói.
Hạ Hồng Ngọc “Ừ!” một tiếng, nói: “Bây giờ anh thấy thế nào?”
“Tốt vô cùng!” Triệu Hằng trả lời.
Triệu Hằng biết tình huống thân thể mình.
Lúc chưa tỉnh lại, có một ít thời gian đầu óc vẫn thanh tỉnh, nghe được đối thoại của hai người Triệu Khải Lễ cùng Triệu Hùng.
Trong người anh ta có độc, nếu như không thể thành công giải độc. Ba tháng sau da sẽ thối rữa, thất khiếu chảy máu mà chết.
Hạ Hồng Ngọc cổ vũ Triệu Hằng: “Anh nhất định phải kiên cường, Anh nhất định phải tốt!”
“Cảm ơn cô!”
Trong lòng Triệu Hằng ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, trừ bố mẹ ra còn chưa có ai quan tâm anh ta như vậy.
Sau khi Triệu Hằng tỉnh lại, người thứ nhất đứng bên cạnh anh ta chính là Hạ Hồng Ngọc.
Triệu Hằng đã biết tình huống thân thể mình, anh ta thậm chí một lần có ý nghĩ “Không biết thương xót bản thân”. Nhưng trong lời nói y tá nhỏ này tràn đầy quan tâm đối với mình, giống như là một luồng ánh nắng chiếu vào trong lòng của Triệu Hằng.
Cảm giác có người quan tâm thật tốt!
Tuy rằng Triệu Hằng không hể thấy mọi vật, nhưng có thể cảm nhận được ý tốt của Hạ Hồng Ngọc đối với mình.
Hạ Hồng Ngọc trực đêm, Triệu Hằng là bệnh nhân đặc biệt. Cho nên, cô ta chỉ chiếu cố một mình Triệu Hằng này.
Cô ở bên giường nói chuyện cùng Triệu Hằng. Cảm nhận được Triệu Hằng có chút mệt mỏi thì căn dặn anh sớm đi nghỉ ngơi, rồi cầm đồ lui ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Triệu Hùng mang theo Hà Ngọc Kỳ về nhà, Hà Ngọc Kỳ sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Triệu Hùng vốn định lấy ra điếu thuốc, nhưng nghĩ đến Lý Thanh Tịnh cuối cùng vẫn là nhịn được.
Anh ngâm một ly trà, ngồi ở trên ghế sa lon uống trà, nghĩ đến chuyện Thi Sinh tìm anh nói Lưu Hải Yến mất tích.
Triệu Hùng cầm điện thoại di động lên, lần thứ hai thử gọi điện thoại cho Lưu Hải Yến, bên trong vẫn truyền đến giọng nói thuê bao như cũ.
Rốt cuộc Lưu Hải Yến làm sao vậy?
Làm sao sẽ hết lần này tới lần khác ở phía sau mất tích?
Mặc kệ Lưu Hải Yến là thật mất tích, hay là giả mất tích, Triệu Hùng đều cảm giác mình có phải nhanh một chút tìm được cô ta.
Nghĩ vậy, Triệu Hùng phân biệt bấm điện thoại của Lan Ngọc Tâm cùng Văn Báo của Cửu Đường, để hai người trừ nhìn chăm chú các trục đường chính vào Hải Phòng, thì toàn lực tìm một người tên “Lưu Hải Yến”. Cũng gửi ảnh chụp của “Lưu Hải Yến” sang di động của hai người.