Hoa Di tất nhiên biết, Triệu Hùng nuôi một con chồn tím nhỏ.
Con chồn nhỏ này còn là Triệu Hùng cứu trở về từ ỉnh Lam Hỏa thành phố Vinh.
Vật nhỏ cực kỳ thông minh, cũng thực đáng yêu. Mỗi lần này nó được cho một vài quả hạch các loại, ăn đến ngon lành, còn có thể chắp móng vuốt nhỏ vào vái người cho nó ăn.
Nghe xong Triệu Hùng kể lại, Hoa Di lấy máu từ trên người Triệu Hùng, làm xét nghiệm phân tích.
Trong huyết dịch còn độc tố rết, nhưng lại có một loại khuẩn khác không biết tên, hai bên dung hợp với nhau sinh ra một loại huyết thanh kháng thể đặc thù. Mà loại này khuẩn không biết tên này đích thật là đến từ chính động vật “lớp sóc”.
Sau khi đạt được kết quả này, Hoa Di vui rạo rực cầm kết quả xét nghiệm một lần nữa về phòng làm việc.
“Anh Hùng, tôi vừa mới tỉ mỉ làm xét nghiệm, bên trong cơ thể anh đích xác có một loại khuẩn đến từ động vật thuộc lớp sóc. Con chồn tím nhỏ được anh nuôi kia, thuộc về lớp chồn biến dị. Loại này chồn tím cực kỳ hiếm thấy, sợ rằng toàn bộ thế giới cũng không có nhiều lắm. Loại động vật lớp sóc này có một loại kháng thể trời sinh đối với rắn và các loại độc vật. Nổi tiếng nhất là con lửng, hay gọi là lửng mật, ăn rắn độc giống như là ăn cay vậy. Cho dù nó bị rắn độc cắn, hôn mê khoảng hai tiếng là có thể tự loại bỏ độc trong người.”
Hoa Di cười cười nói: “Anh thật là người có phúc, lúc dùng ngân châm chọc tay anh, nhất định là mùi máu đã đưa tới sự chú ý của con chồn tím nhỏ kia. Cho nên, anh thả nó ra nó mới có thể cắn một cái trên tay anh, tham lam uống máu độc của anh. Cũng bởi vậy, bên trong cơ thể anh có kháng thể nọc độc chồn tím nhỏ thả ra. Hơn nữa, nội công của anh thâm hậu, sức miễn dịch siêu mạnh! Mới có thể trong một đêm, tự loại chất trong trên cánh tay anh.”
Sau khi mọi người nghe xong đều lộ vẻ vui mừng.
Đây quả thực là quá khéo rồi!
Nếu như không phải là Triệu Hùng trùng hợp cứu con chồn tím nhỏ kia, nếu như không phải là coi con này chồn tím nhỏ trở thành sủng vật nuôi; nếu như không phải là Triệu Hùng dùng ngân châm đâm rách ngón tay, sợ rằng cánh tay trúng độc của Triệu Hùng thật được không giữ được nữa.
Hoa Di nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng! Thật là chúc mừng anh. Bình thường anh làm việc thiện, được thiện quả rồi! Có thể chữa hết độc trên tay anh, quả thực tỉ lệ còn thấp hơn so với trúng số 17 tỷ. Hơn nữa, tôi muốn nói cho anh một tin tức tốt hơn!”
“Tin tức gì?” Triệu Hùng hỏi.
Hoa Di nói: “Bên trong cơ thể anh độc máu ban rết cũng chưa hoàn toàn trừ hết, chỉ là cùng dung hợp cùng khuẩn của chồn tím nhỏ. Cho nên trong cơ thể anh sinh ra một loại kháng thể kháng độc đặc biệt. Dùng bách độc bất xâm để hình dung, cũng không quá đáng. Cho nên, sau này anh có thể sẽ không sợ bị trúng độc rồi.”
“Thật ư?”
Triệu Hùng mừng rỡ.
Thật đúng là “Tái ông mất ngựa, đâu biết họa phúc!”.
Vốn tưởng rằng, cánh tay không cách nào trừ độc sẽ bị mất. Không nghĩ tới sẽ bởi vậy mà “Bách độc bất xâm!”, từ nay về sau không sợ độc rồi.
Triệu Hùng vốn là người thứ hai “Thiên bảng”, trên cái thế giới này so người võ công cao hơn anh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng chỉ có “Độc công!” sẽ làm người ta khó lòng phòng bị, cũng là chỗ Triệu Hùng kiêng kỵ nhất. Nhưng hôm nay, nhân họa được phúc, thân thể sinh ra một loại kháng thể miễn dịch độc tố, từ nay về sau không hề sợ người khác hạ độc nữa, cái này thật không có gì có thể làm cho Triệu Hùng vui mừng hơn chuyện này.
Triệu Hùng nói với Hoa Di: “Bác sĩ Hoa, vậy nếu máu trong cơ thể tôi có khả năng trừ độc, vậy có thể dùng trên người của Triệu Hằng không?”
Hoa Di lắc đầu nói: “Máu trên người anh có thể có giúp đỡ đối với Triệu Hằng. Nhưng độc trong cơ thể anh ta là do người làm ra, đồng thời lực miễn dịch của anh ta không lớn bằng anh. Cho nên, vẫn không chữa được! Nhưng máu của anh, sẽ giúp đỡ đối với việc anh ta trừ độc, nhưng không cách nào đạt được hiệu quả hết bệnh.”
“Chỉ cần có giúp đỡ là tốt rồi!” Triệu Hùng gật đầu.
Triệu Hùng nhân họa được phúc, làm tất cả mọi người vô cùng vui mừng.
Lý Thanh Tịnh vì chuyện của Triệu Hùng, buổi chiều mới đi làm. Buổi trưa, do Triệu Hùng mời khách, ở nhà hàng đối diện bệnh viện Hoa Di, mọi người tụ tập một chút.
Lúc ăn cơm, Trần Văn Sơn thân là thám tử tư, đang xem tin tức trên điện thoại, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, Miêu Bắc đã chết!”
Triệu Hùng nhận điện thoại di động Trần Văn Sơn đưa tới nhìn, mặt trên viết: “Phát hiện thi thể một người đàn ông ở bờ sông! Người đàn ông bị thiến, thân phận không rõ! Khẩn cấp mong đầu mối từ quần chúng.”
Sau khi xem, Triệu Hùng nổi lên hàn ý.
Chuyện này, nhất định là Lưu Hải Yến làm.
Nghĩ tới Lưu Hải Yến này, Triệu Hùng đã cảm thấy đau đầu.
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, cậu nghĩ cách dìm chuyện này xuống! Làm lớn chuyện này, chung quy không tốt.”
“Đã rõ!” Trần Văn Sơn gật đầu.
Hoa Di thấy Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn đang thầm thì, lên tiếng dò hỏi: “Hai người các người trò chuyện cái gì đấy? Chuyện gì mà chăm chú thế!”
“Chuyện chết người!” Trần Văn Sơn mặt không đổi nói.
Hoa Di cùng Lý Thanh Tịnh giật mình.
Lý Thanh Tịnh vội vàng hỏi: “Ai chết?”
Triệu Hùng giải thích nói: “Cái tên tiểu sắc ma bắt Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo đi. Anh ta không chỉ suýt nữa đã hại Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo, còn đồng thời làm nhục những cô gái đàng hoàng khác.”
Lý Thanh Tịnh vừa nghe, căm hận nói: “Người như thế chết chưa hết tội! Quả thực là bại hoại xã hội.”
Trần Văn Sơn nhíu mày nói: “Chuyện không đơn giản như vậy. Miêu Bắc này là một tiểu sắc ma, bố anh ta là một lão sắc ma. Còn có một thân phận khác là người đứng đầu một tộc trai, nghe nói có mười mấy vợ. Miêu Bắc là đứa con trai ông ta đắc ý nhất hôm nay Miêu Bắc đã chết, bố anh ta chắc chắn sẽ không chịu để yên.”
“Sợ cái gì? Người lại không phải chúng ta giết.” Lý Thanh Tịnh nói.
Trần Văn Sơn cười khổ nói: “Người giết anh ta, cùng lắm thì có thể phủi mông một cái là đi. Nhưng cậu chủ ở Hải Phòng, chuyện này lại có quan hệ đến anh ấy, tôi sợ Miêu Bắc chết, sẽ tính toán trên đầu của anh.”
Nghe xong Trần Văn Sơn phân tích, Hoa Di cùng Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau.
Hai người cùng biết, Miêu Bắc chết nhất định không thoát khỏi liên quan đến Lưu Hải Yến. Chuyện này, lại không cách nào nói rõ. Thật là có thể sẽ trách oan đến trên đầu Triệu Hùng.
Ngược lại Triệu Hùng tự nhiên hào phóng mà cười nói: “Không có gì! Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi. Nếu, tiểu sắc ma cặn bã như thế, già như vậy cũng không tốt hơn chỗ nào. Còn mười mấy vợ, cái lão sắc ma này cũng đủ phong lưu. Nếu ông ta dám tới gây sự với tôi, tôi cũng không phải ngồi không.”
Cuối cùng là Triệu Hùng gánh vác tất cả!
Bởi vì Lưu Hải Yến không có khả năng ở Hải Phòng lâu, lúc nào cũng có thể rời đi. Một khi để bố của Miêu Bắc biết được tin tức anh ta chết, vậy thật sự có thể giống như suy đoán của Trần Văn Sơn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Hùng truyền đến thông báo tin nhắn.
Mở ra nhìn là Lưu Hải Yến gửi tin nhắn.
Bên trên viết: “Miêu Bắc đã chết, kế tiếp tới lượt anh!”