Trung tâm thương mại Tần Uyển.
Khi tổng giám đốc Kỳ Ngọc Phong biết tin Triệu Hùng mang theo Lý Thanh Tịnh tới đây shopping, anh ta bị dọa đến mức nhảy dựng lên.
Kỳ Ngọc Phong thật sự rất sợ Triệu Hùng, mỗi lần Triệu Hùng tới đây thì anh ta đều run như cầy sấy. Mặc dù tin tưởng trung tâm thương mại đã chỉnh đốn và cải cách cho nên sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn, nhưng mà trong lòng của anh ta vẫn có chút sợ.
Nhưng mà Kỳ Ngọc Phong đã tiếp xúc qua với Triệu Hùng mấy lần, cũng coi như là biết sở thích của anh. Biết Triệu Hùng không thích bị người khác đi theo, anh ta liền giả bộ đi xem cửa hàng, một bên kiểm tra xem xét cửa hàng, một bên để thuộc hạ chú ý tình huống của đám người Triệu Hùng.
Kể từ tiến vào trung tâm thương mại Tần Uyển, Triệu Hùng đã biết quản lý trung tâm thương mại đang đi theo anh ở phía xa. Thấy bọn họ không có tiến lên làm phiền, anh cũng mặc kệ bọn họ.
Lý Thanh Tịnh dắt tay của Tiêu Yến đi ở phía trước, Triệu Hùng và Nông Tuyền đi ở phía sau.
Nông Tuyền chỉ thích múa thương quơ gậy, làm gì có thời gian rảnh rỗi để đi dạo phố với phụ nữ.
Cậu ấy đè thấp âm thanh, oán trách Triệu Hùng: "Cậu chủ. Cậu kéo tôi tới đây dạo phố làm gì?"
Ánh mắt của Triệu Hùng nhìn về trên người Tiêu Yến ở phía trước, nói với Nông Tuyền: "Cô Tiêu là vợ sắp cưới của cậu. Cậu không đi dạo phố với cô ta, chẳng lẽ để người đàn ông khác đi dạo phố với cô ta sao?"
Nông Tuyền nghe xong, trợn tròn đôi mắt nói: "Cái thằng chó nào dám? Nếu mà dám tiếp cận Tiêu Yến, tôi sẽ đánh hắn ta tới mức không thể tự chăm lo cho mình nữa."
Triệu Hùng vỗ vỗ bả vai Nông Tuyền, kiên nhẫn khuyên nhủ Nông Tuyền: "Cô Tiêu cũng không có nhiều bạn bè ở Hải Phòng, hoạt động giải trí ngày thường lại đơn giản, nhàm chán. Cậu là niềm hy vọng trong tương lai của nhà họ Tiêu bọn họ. Nếu như cậu không muốn đi dạo phố với cô Tiêu, sẽ có rất nhiều người đàn ông nguyện ý cùng cô Tiêu đi dạo phố đó."
Nông Tuyền nghe xong, cảm thấy tình hình trở nên nghiêm trọng. Lúng túng gãi đầu một cái, nhếch miệng cười nói: "Cậu chủ, vẫn là cậu nghĩ đến chu đáo. Nghe cậu nói đàn ông đi dạo phố với phụ nữ, tôi cảm giác cũng không phải việc gì quá mệt."
"Cái này gọi là lãng mạn, có hiểu không?" Triệu Hùng cười cười, nói: "Không thể để phụ nữ dưỡng thành thói quen xấu là yêu thích tiêu tiền. Nhưng mà thỉnh thoảng cũng cần thiết đi theo. Không chỉ có thể tăng tiến tình cảm đôi lứa, mà còn có thể làm cho đàn ông có một loại cảm giác thành tựu."
"Cảm giác thành tựu? Cậu chủ, rốt cuộc là có ý tứ gì?" Nông Tuyền hoang mang hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng cười giảng giải: "Đàn ông kiếm tiền ở bên ngoài là để cho người phụ nữ và đứa con của mình tiêu phí, đó chính là một loại cảm giác thành tựu lớn nhất."
"Thế nhưng mà tôi còn chưa có kiếm tiền được, cũng không biết kiếm tiền. Đây cũng quá không có cảm giác thành tựu." Vẻ mặt Nông Tuyền như đưa đám.
Nông Tuyền một lòng say mê tập võ, từ nhỏ cũng là Triệu Hùng cho cậu ấy tiền để tiêu. Chỉ là Nông Tuyền dùng tiền rất tiết kiệm, ngoại trừ mua một chút nhu yếu phẩm bên ngoài, cậu ấy chưa bao giờ mua đồ bậy bạ.
Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: "Chờ cậu kết hôn với Tiêu Yến. Không thể ngày nào cũng chỉ say mê luyện võ, Tiêu Yến là người khôn khéo, hẳn là một người rất biết làm ăn, cậu có cơ hội thì giúp đỡ cô ta."
"Vâng. Tôi biết rồi." Nông Tuyền nói năng vô cùng có khí phách.
Vào thời điểm đám người Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Nông Tuyền và Tiêu Yến vừa mới vào trung tâm thương mại Tần Uyển, mười lăm phút sau thì Lưu Hải Yến mang theo Lâm Thanh Thảo cũng đi vào nơi này.
"Cô chủ. Sao mới sáng sớm mà cô liền đi tới đây shopping rồi?"
Dọc theo đường đi, Lâm Thanh Thảo đã hỏi câu hỏi này không biết bao nhiêu lần với Lưu Hải Yến.
Lưu Hải Yến tức giận, nói cảnh cáo với Lâm Thanh Thảo: "Lâm Thanh Thảo, cô lại hỏi tôi vấn đề này nữa thì tôi để cho cô ngậm miệng, cấm nói chuyện cả một ngày."
Lâm Thanh Thảo bị dọa kêu lên một tiếng, biết trong lòng của Lưu Hải Yến đang hết sức không vui.
Trong lòng của Lưu Hải Yến đang không tốt, cho nên một là cô ta thích đến quán bar để mua say, hai là thích đến trung tâm thương mại để mua sắm. Mua! Mua! Mua!
Thích mua đồ là bản tính của phụ nữ, Lưu Hải Yến cũng không thiếu tiền. Lúc bình thường thì cô ta không thích dạo phố cho lắm, nhưng nếu là đang trong thời kỳ tức giận, cô ta muốn tiêu xài phung phí lên thì không ai có thể ngăn cản được.
Bọn người Triệu Hùng cùng với Lý Thanh Tịnh đi tới một cửa hàng bán lễ phục, chọn lựa một bộ lễ phục dạ hội màu đen.
Màu đen thuộc về màu sắc đại chúng, bộ đầm đuôi cá này là kiểu dáng mới mà cũng đang rất thịnh hành.
Dáng người của Lý Thanh Tịnh cao gầy, diện mạo vốn rất xinh đẹp. Sau khi cô mặc vào thì nóng bỏng bức người, càng thêm có khí chất nếu so sánh với những minh tinh đang hot trên TV. Chỉ là phần bụng hơi nhô ra, hơi ảnh hưởng đến vóc dáng. Cũng may mà chỗ bụng của bộ đầm có hai mảnh trang sức, có thể che chắn lại một chút.
Mặc vào bộ lễ phục dạ hội này cũng không rơi vào khuôn sáo cũ, lại không đoạt danh tiếng của nhân vật nữ chính là Vân Nhã. Cho nên khi Lý Thanh Tịnh chọn lễ phục dạ hội, cô suy tính vô cùng toàn diện.
Thời điểm Lý Thanh Tịnh đang chuẩn bị trả tiền thì chủ cửa hàng đi tới với sắc mặt cung kính, nói với Lý Thanh Tịnh: "Tổng giám đốc Lý. Bộ lễ phục dạ hội này của ngài đã có người trả tiền thay ngài rồi ạ."
"Sao cơ?"
Lý Thanh Tịnh nghe vậy nhíu đôi mi thanh tú lên.
Cô cũng biết trung tâm thương mại Tần Uyển là sản nghiệp của Triệu Hùng, nhưng mà trung tâm thương mại này kinh doanh theo hình thức cho thuê, thu hút người thuê ở bên ngoài. Nói thẳng ra là ngoại trừ một chút cửa hàng tự kinh doanh của trung tâm thương mại Tần Uyển, phần lớn cửa hàng khác cũng là chi nhánh của người ngoài đã thuê lại để kinh doanh, còn có một ít khác là cửa hàng chính.
Bản thân Lý Thanh Tịnh là vợ của Triệu Hùng, tất nhiên không muốn chiếm tiện nghi của chủ cửa hàng người ta. Cô hỏi cô gái thu ngân: "Là ai trả tiền thay cho tôi thế?"
"Cái này..."
Vẻ mặt của cô gái quầy thu ngân rất khó xử, ấp a ấp úng, không biết nên nói như thế nào.
Triệu Hùng đi đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh, nói với cô gái quầy thu ngân: "Cứ giảm giá theo kiểu khách quý của cửa hàng các người là được rồi."
"Thế nhưng mà..."
Vẻ mặt của cô gái quầy thu ngân vẫn khó xử như cũ, không dám tự làm chủ chuyện này.
Triệu Hùng quay đầu liếc mắt nhìn, thấy quản lý trung tâm thương mại đang nhìn quanh quanh ở phía xa, anh vẫy vẫy tay với anh ta.
Người quản lý hấp tấp chạy tới, trên mặt chất đầy nụ cười, cung kính chào hỏi Triệu Hùng: "Anh Triệu, có gì căn dặn sao?"
"Có phải tổng giám đốc Kỳ trả tiền thay chúng tôi hay không?" Triệu Hùng hỏi người quản lý.
"Cái này..." Người quản lý nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào.
Triệu Hùng nhìn chằm chằm người quản lý, sắc mặt nghiêm túc nói: "Tôi hỏi anh, có phải hay không?"
"Vâng ạ." Người quản lý bị dọa đến nơm nớp lo sợ.
Triệu Hùng phân phó với người quản lý: "Đi thông báo với tổng giám đóc Kỳ, không cần cho chúng tôi miễn phí, hưởng thụ giảm giá theo khách V.I.P là được."
"Tôi hiểu rồi, anh Triệu."
Người quản lý trả lời xong thì nói với cô gái ở quầy thu ngân là cứ giảm giá bọn họ như khách V.I.P của cửa hàng là được. Anh ta nói đôi câu với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh xong rồi rời đi, vội vàng chạy tới báo cáo với tổng giám đốc trung tâm thương mại Tần Uyển, Kỳ Ngọc Phong.
Kỳ Ngọc Phong nghe xong, ra lệnh với thuộc hạ: "Nhanh đi thông báo với tất cả các cửa hàng, mọi thứ cứ giảm giá cho anh Triệu như khách V.I.P là được."
"Hiểu rõ."
Người quản lý trả lời, sau đó cầm lấy bộ đàm, bắt đầu thông báo với những người quản lý khác.
Đúng lúc này, âm thanh của Lưu Hải Yến vang lên ở sau lưng đám người Triệu Hùng.
"Anh Triệu, không biết tôi có thể dính ánh sáng của các người để được hưởng thụ đãi ngộ giảm giá theo khách V.I.P hay không..."