Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Lý Thanh Tịnh, Vân Nhã và Triệu Hùng đứng ở bên trong một phòng khách khác.
Triệu Hùng nhìn Vân Nhã, nói: "Vân Nhã, thật sự xin lỗi."
"Vì cái gì nói xin lỗi với tôi?" Đôi mắt đẹp của Vân Nhã rơi vào trên người Triệu Hùng.
Triệu Hùng thở dài, nói: "Tiệc sinh nhật đang tiến hành rất tốt, lại bởi vì chuyện của tôi mà cãi nhau ầm ĩ không vui rồi giải tán."
"Chuyện này!" Vân Nhã nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Sinh nhật thì năm nào cũng có thể tổ chức. Nhưng đúng thật là bởi vì chuyện của anh mà tiệc sinh nhật của tôi bị phá hủy, anh có phải là nên đền bù tôi một chút hay không?"
Triệu Hùng nghe xong bỗng thấy đau đầu, chỉ sợ Vân Nhã sẽ đưa ra yêu cầu không hợp lý. Anh hỏi: "Cô muốn tôi đền bù cái gì? Nhưng mà tôi nói trước, tôi sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Thanh Tịnh."
Vân Nhã cười phá lên, nói: "Coi anh bị dọa kìa. Không ngờ rằng anh lại nhát gan như quỷ vậy. Kỳ thực thì mấy ngày sau, tôi muốn hẹn anh và Thanh Tịnh đi ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, không biết hai vợ chồng anh có thể nể cái mặt mũi này của tôi hay không?"
"Chuyện này..." Triệu Hùng sau khi nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, cười lúng túng nói: "Chuyện này thì tôi có thể thể thay Thanh Tịnh đồng ý yêu cầu này của cô."
Triệu Hùng luôn cảm giác điều kiện này của Vân Nhã quá đơn giản.
Vân Nhã cười hì hì hỏi: "Đúng rồi, buổi tối anh muốn đi uống rượu với Kim Trung và Trương Tử An đúng không?"
"Ừ. Người ta đường xa mà tới, đương nhiên phải chiêu đãi một chút rồi! Dù sao thì tôi cũng là người mời khách đường xa."
"Tôi cũng muốn tham gia!" Vân Nhã tỏ vẻ rất chờ mong.
Triệu Hùng cũng không có từ chối, anh làm hư tiệc sinh nhật của Vân Nhã, cho nên cũng nghĩ đền bù cô ta một chút, gật đầu nói: "Thế thì đi cùng. Tiếp tục ăn mừng ngày sinh nhật của cô."
Khách sạn Danh Thi.
Sau khi Lưu Hải Yến trở về trong phòng, cô ta tức giận đến phát điên lên, đập loạn đồ đạc trong phòng.
Lâm Thanh Thảo ở bên ngoài liên tục gõ cửa phòng, giọng gấp gáp hô lên: "Cô chủ. Cô chủ."
Lưu Hải Yến cảm thấy Lâm Thanh Thảo quá phiền, cô ta đi tới trước cửa, mở cửa ra rồi nói với Lâm Thanh Thảo: "Tôi muốn ở một mình yên tĩnh một chút, tới bữa cơm tối rồi gọi tôi."
Lâm Thanh Thảo kêu "A" lên một tiếng, cảm thấy lo lắng nói với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, cô đừng làm chuyện điên rồ."
Lưu Hải Yến giương gương mặt xinh đẹp lên, hỏi ngược lại Lâm Thanh Thảo: "Cô thấy tôi giống người sẽ làm chuyện điên rồ sao?"
"Giống!" Lâm Thanh Thảo nói.
Lưu Hải Yến nắm đôi bàn tay trắng như phấn lên, tức giận nói với Lâm Thanh Thảo: "Cô đây là muốn ăn đòn, cô..."
Lâm Thanh Thảo bị dọa đến lè lưỡi ra, vội vàng lách người rời đi.
Sau khi cửa bị đóng lại, Lưu Hải Yến mới cầm điện thoại di động lên gọi cho Lưu Văn Nhân.
"Chị. Triệu Hùng đã biết thân phận của em rồi." Lưu Hải Yến nói.
Lưu Văn Nhân nói ở trong điện thoại: "Anh ta làm thế nào mà biết?"
"Thi Sinh nói ra."
"Thi Sinh? Chồng sắp cưới của em à?"
"Vâng ạ!"
"Sao em lại nói chuyện quan trọng như thế cho hắn ta biết? Em gái à, không phải là chị đã dặn dò em rồi sao, không thể nói chuyện này với người ngoài." Lưu Văn Nhân thở dài.
"Chị, không phải là em nói ra. Mà là Lưu Vũ Tiến nói cho Thi Sinh." Lưu Hải Yến nói.
Nghe vậy, Lưu Văn Nhân im lặng nửa ngày, sau đó hỏi Lưu Hải Yến: "Thế khi Triệu Hùng biết quan hệ giữa em và chị, thái độ của anh ta với em như thế nào?"
"Anh ta ra tay đánh em, còn nói sau này gặp em một lần thì đánh em một lần."
"Em gái. Oan ức cho em."
"Em không oan ức." Lưu Hải Yến nói tiếp: "Chị à, em chỉ thay chị cảm thấy oan ức và không đáng mà thôi. Chị âm thầm để em làm nhiều chuyện vì Triệu Hùng như vậy, anh ta không cảm ơn chị thì cũng không nói, đằng này còn hận chị thấu xương."
"Ai! Triệu Hùng nghĩ rằng chị chiếm đoạt bố của anh ta, hận chị cũng là điều khó tránh khỏi. Kỳ thực, Triệu Hùng là một đứa nhỏ số khổ, nếu không phải là Tần Uyển..."
Nói đến chỗ này, Lưu Văn Nhân im bặt lại, một lát sau mới nói tiếp: "Thôi được rồi, bây giờ nói những thứ này cũng không có tác dụng. Hai ngày nữa, chị và bố của anh ta là Triệu Khải Thời sẽ đi Hải Phòng. Tất nhiên Triệu Hùng đã biết thân phận của em, em cũng không nên chủ động tiếp cận anh ta nữa. Cẩn thận anh ta phát tiết lửa giận sang em."
"Chị, em không sợ. Em chỉ là muốn đòi lại công bằng giúp chị, cũng thay chị cảm thấy không đáng. Chị âm thầm làm nhiều việc cho nhà họ Triệu như vậy, thế mà Triệu Hùng lại không biết lòng tốt của chị, không phân rõ người tốt và kẻ xấu."
"Chuyện này thì có biện pháp gì, em cũng không phải không biết phong cách làm việc của bố. Đúng rồi, bây giờ ai làm chủ sự ở Hải Phòng?"
"Lưu Vũ Tiến!" Lưu Hải Yến giảng giải: "Lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho bố, hỏi ông ấy một chút về chuyện này."
"Thôi được rồi. Một khi bố đã quyết định thì rất khó mà thay đổi. Em gái à, em phải bảo vệ tốt bản thân mình."
"Chị, em biết rồi, chị cũng phải cẩn thận. Nếu để cho Triệu Hùng biết chị và bố của anh ta tới Hải Phòng, em sợ rằng với tính tình của Triệu Hùng, anh ta sẽ làm ra chuyện không tốt với chị."
"Dù sao thì chị cũng phải gặp mặt với anh ta. Triệu Khải Thời sẽ nói rõ chuyện này với Triệu Hùng, em không cần lo lắng cho chị."
Hai chị em lại trò chuyện thêm một lát rồi mới cúp điện thoại.
Lưu Hải Yến càng nghĩ càng cảm thấy toàn bộ thể xác và tinh thần càng ngày càng bực bội.
Cô ta lao ra khỏi phòng, đi tới gian phòng của Lâm Thanh Thảo, kêu lớn tiếng gọi tên Lâm Thanh Thảo.
Lâm Thanh Thảo mở cửa đi ra, nói với Lưu Hải Yến: "Cô chủ!"
"Đi ra ngoài với tôi một chuyến." Lưu Hải Yến nói.
"Đi chỗ nào?" Lâm Thanh Thảo hỏi lại.
"Đi tìm Triệu Hùng!"
Nghe Lưu Hải Yến nói phải đi gặp Triệu Hùng, Lâm Thanh Thảo hét lên, hoảng sợ nói: "Cô chủ, cô điên rồi sao? Bây giờ Triệu Hùng đang tức giận, đã nói không muốn thấy cô rồi. Còn nói thấy cô một lần thì đánh một lần. Bây giờ chúng ta đi gặp anh ta, há chẳng phải là tự chuốc lấy cực khổ thêm sao?"
"Tôi chuẩn bị rời đi Hải Phòng, đây là lần gặp mặt cuối cùng với anh ta."
"Cô chủ, cô nghĩ thông suốt rồi sao?" Lâm Thanh Thảo vui mừng nói.
Lưu Hải Yến gật đầu một cái, nói: "Nghĩ thông suốt rồi. Tôi không muốn quản chuyện tào lao nhà họ Triệu bọn họ nữa, càng không muốn quan tâm tên ngu ngốc Triệu Hùng này."
"Tốt lắm, tôi đi cùng với cô."
Chỉ cần Lưu Hải Yến chịu rời đi Hải Phòng, đừng nói để Lâm Thanh Thảo cô ta đi theo Lưu Hải Yến gặp mặt Triệu Hùng, xem như lên núi đao hay xuống biển lửa thì Lâm Thanh Thảo cô ta cũng sẽ không một chút nhíu mày.
Mặc dù quan hệ giữa cô ta và Lưu Hải Yến trên danh nghĩa là cô chủ và người giúp việc, nhưng thật sự mà nói thì quan hệ giữa hai người còn tốt hơn so với chị em ruột.
Lý Thanh Tịnh nghỉ ngơi cả buổi ở bên trong biệt thự Bích Vân nhà họ Vân mới đỡ bớt.
Triệu Hùng bảo Lý Thanh Tịnh đừng đi công ty hai ngày này, lát nữa anh sẽ mang cô đến phòng khám bệnh của Hoa Di để lấy ít thuốc dưỡng thai, nói Lý Thanh Tịnh nghỉ ngơi ở nhà một, hai ngày cho thật tốt.
Nếu lại động thai khí, khiến cho Lý Thanh Tịnh sảy thai thì thật sự là không xong.
Lý Thanh Tịnh cũng không có cậy mạnh, mặc dù công chuyện trong công ty rất quan trọng, nhưng mà đứa bé trong bụng còn quan trọng hơn. Cô gật đầu đồng ý đề nghị của Triệu Hùng.
Đám người Triệu Hùng, Kim Trung, Trương Tử An, còn có Lý Thanh Tịnh, Vân Nhã... Chuẩn bị đi tới phòng khám bệnh của Hoa Di để lấy thuốc dưỡng thai cho Lý Thanh Tịnh, sau đó lại đưa Lý Thanh Tịnh trở về nhà.
Lý Thanh Tịnh nói lời xin lỗi với Kim Trung và Trương Tử An: "Kim Trung, Trương Tử An. Rất xin lỗi vì thân thể của tôi quá yếu, buổi tối không thể đi ra ngoài cùng các người. Để Triệu Hùng uống nhiều vài chén với các người vậy nhé."
Kim Trung cười cười, nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, cô nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Chỉ cần cô chịu cho chúng tôi mượn Triệu Hùng là được rồi."
Đúng lúc này, người quản gia nhà họ Vân vội vàng đi đến.
Vân Nhã hỏi người quản gia: "Có chuyện gì à?"
"Cô chủ. Bên ngoài có một người phụ nữ tên là Lưu Hải Yến nói rằng muốn gặp anh Triệu."
Triệu Hùng nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Hừ. Ả yêu nữ này, lại còn dám đến đây sao..."