Sau khi đến phòng khám bệnh của Hoa Di, Triệu Hùng đỡ Lý Thanh Tịnh đi vào, để cho Hoa Di nhìn thử.
Hoa Di dặn dò Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, lần mang thai này của em có khả năng sẽ là thai sinh đôi, không thể mệt nhọc quá mức. Lần này thật sự đã động thai khí, cho nên em mới có thể đau bụng như vậy. Chị kê mấy liều thuốc dưỡng thai cho em, dùng hết là được rồi. Nhưng sau này, em nhất định phải chú ý đừng để mình bị mệt quá."
Hoa Di giống như người chị tri kỷ, kiên nhẫn giải thích với Lý Thanh Tịnh.
Triệu Hùng đưa giải dược kia của Lưu Hải Yến cho Hoa Di: "Hoa Di, đây là giải dược mà người khác đưa cho anh để trị cho Triệu Hằng, em xem giúp anh xem thứ này có phải thật sự có tác dụng hay không?"
Hoa Di ngửi ngửi, hai mắt lập tức tỏa sáng nói: "Đây là Bách hoa hoàn, chính xác có thể trị liệu được độc tâm tán của Triệu Hằng. Thứ này được tạo thành từ nước hoa và nhiều loại thảo dược khác. Là người nào đưa cho anh cái này?"
"Chính là Lưu Hải Yến!" Triệu Hùng nói.
Hoa di giật mình, sau đó nhíu mày nói: "Nhưng mà giải dược này thì chỉ có Tà Y mới có, sao cô ta lại có thể có giải dược được chứ?"
"Anh cũng không biết!" Triệu Hùng lắc đầu.
Triệu Hùng cũng nghĩ tới vấn đề này, dù sao thì Lưu Hải Yến cũng sắp rời đi. Anh cũng không có cách nào hỏi cô ta rõ ràng, chuyện quan trọng vẫn là nên cứu Triệu Hằng trước. Cho nên Triệu Hùng cũng không nghĩ sâu xa trong vấn đề này.
E rằng cũng chỉ có Lưu Hải Yến mới có thể nói ra quan hệ giữa cô ta và Tà Y.
Hoa Di đứng lên nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi bệnh viện Bình Thái."
Thế là đám người đón xe đi tới bệnh viện Bình Thái.
Sau khi Triệu Hằng uống giải dược, cậu ta bỗng dưng đau bụng.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Triệu Hằng, Triệu Hùng lo lắng hỏi Hoa Di: "Hoa Di, giải dược này không phải là giả chứ?"
"Không phải!" Hoa di khẳng định nói: "Nhanh, hỗ trợ đẩy Triệu Hằng vào phòng vệ sinh, cậu ta sắp đi đại tiện rồi."
Cả buổi trời, Triệu Hằng mới đi từ trong nhà vệ sinh ra. Cả người đã không còn sức lực, ngồi trên xe lăn, dáng vẻ vô cùng suy yếu.
Triệu Hùng hỏi Triệu Hằng: "Triệu Hằng, cậu cảm thấy thế nào?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Triệu Hằng nói.
Triệu Hằng còn mang theo bịt mắt, biết trong phòng có rất nhiều người, cậu ta chỉ có thể nhận ra âm thanh của Triệu Hùng và Hoa Di, còn những âm thanh khác thì không biết là của ai.
Hoa Di cười giải thích với Triệu Hùng: "Kỳ thực thì Triệu Hùng sử dụng giải dược rồi thì phải đi nhà vệ sinh để bài xuất độc tố."
Triệu Hùng biết giải dược là thật, lúc này mới yên tâm lại.
"Hoa Di, tối nay anh muốn đi uống rượu với Kim Trung bọn họ, em đến nhà anh chơi với Thanh Tịnh đi."
"Vâng. Anh cứ đi đi." Hoa Di cười nói.
Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, các anh đi uống rượu ở đâu? Ngọc Kỳ ở nhà cũng rất rảnh rỗi, để cô ấy đi uống rượu cùng các nhau luôn."
"Hà Ngọc Kỳ?" Kim Trung hỏi.
"Đúng vậy." Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái.
Kim Trung cười ha ha nói: "Tốt, vậy kêu Ngọc Kỳ đến đây luôn đi. Tửu lượng của Trương Tử An cũng không tệ lắm. Để cô ấy uống với Trương Tử An."
"Nữ sao?" Trương Tử An hỏi.
Kim Trung cố ý khiêu khích Trương Tử An: "Như thế nào? Anh Trương xem thường phụ nữ phải không?"
Trương Tử An cười rất nho nhã, nói: "Tôi chỉ sợ thắng mà không oai thôi."
Triệu Hùng và Kim Trung liếc mắt nhìn nhau, hai người cố nén không muốn bật cười!
"Thanh Tịnh, bọn anh đến quán rượu Như Ngọc ở đối diện Lâm Phủ Gia Viên." Triệu Hùng nói.
"Được. Vậy sau khi em trở về sẽ nói Ngọc Kỳ đi tới đó tìm các anh."
Hoa Di lấy lại giải dược trên tay Triệu Hùng. nói rằng thuốc này không thể ăn bậy, nếu không thì sẽ bị phản tác dụng.
Lâm Phủ Gia Viên, chính là tiểu khu mà Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã ở trước đó.
Quán rượu Như Ngọc này là một quán nhỏ mới mở. Diện tích cũng không lớn lắm, nhưng mà những món nướng đặc biệt có hương vị. Ngoại trừ những món nướng, đầu bếp còn biết làm thức ăn cay kiểu Vịnh Xuyên, còn có đồ lạnh.
Loại người như Kim Trung và Trương Tử An, thức ăn nào mà bọn họ chưa ăn qua, cho nên muốn ăn thì phải ăn cái gì có chút đặc sắc.
Cửa hàng không cần có diện tích lớn, chỉ cần ăn ngon là được.
Triệu Hùng mang theo Kim Trung và Trương Tử An đi tới quán rượu Như Ngọc, nhìn thấy trong quán chỉ có ba bàn là có khách.
Chủ quán rượu là một người phụ nữ tên Như Ngọc. Mặc dù tên là Như Ngọc, nhưng mà đã là người đẹp hết thời, khoảng chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi.
Dáng dấp còn có mấy phần tư sắc, đặc biệt rất biết ăn nói.
Triệu Hùng nói với bà chủ Như Ngọc: "Bà chủ, đêm nay tôi bao cả quán rượu. Tiền của ba bàn khách nhân kia cũng tính trên người của tôi. Chúng tôi chỉ muốn an tĩnh uống rượu, bà đi sắp xếp một chút đi."
Như Ngọc nghe vậy, vui mừng nói: "Được rồi cậu Triệu, các cậu cứ chậm rãi uống, để tôi đi nói với những người khách khác. Mấy người khách kia nếu mà biết cậu tính tiền thay bọn họ, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng."
Triệu Hùng và Nông Tuyền đã tới đây mấy lần rồi, cũng xem như là quen thuộc với bà chủ Như Ngọc.
Triệu Hùng cầm qua menu, gọi mấy món đặc sắc trong quán. Bởi vì trong quán này cũng không có rượu mắc tiền, Triệu Hùng kêu bà chủ Như Ngọc đi mua hai rương rượu Ngũ Lương Dịch ở cửa hàng gần đây.
Nghe Triệu Hùng muốn mua hai rương rượu Ngũ Lương Dịch, Kim Trung cười nói: "Triệu Hùng, cậu định giết chết chúng tôi thật à. Chỉ bốn người chúng ta mà phải mua tới hai rương rượu sao?"
Có Hà Ngọc Kỳ, Triệu Hùng còn sợ uống không đủ. Chỉ là anh không có nói ra chuyện này trước mặt Trương Tử An.
Khi bà chủ Như Ngọc mua rượu về, món ăn mà Triệu Hùng đã gọi cũng đã lần lượt làm xong.
Một phần ruột già kho, một phần chân heo hun, một phần cá luộc, một phần thịt bò kho và hai món nhắm rượu.
Triệu Hùng mở một bình rượu ra, đổ đầy ly của Kim Trung và Trương Tử An. Anh nâng ly nói: "Ly rượu thứ nhất, tôi kính các người. Cảm ơn Kim Trung và Trương Tử An tới đây từ xa xôi ngàn cây số để giúp tôi."
Kim Trung và Trương Tử An cười cười, cũng nâng ly lên đụng vào ly của Triệu Hùng, phát ra âm thanh "Đinh" vô cùng thanh thúy.
Bởi vì uống bằng ly nhỏ, cho nên ba người bọn họ đều uống một hơi hết sạch.
Trong ba người, tửu lượng của Trương Tử An là tốt nhất. Kim Trung biết tửu lượng của Triệu Hùng, cho nên mới đồng ý để Hà Ngọc Kỳ tới đây.
Trương Tử An uống rượu thì phải uống đến tận hứng, đây là thói quen của anh ta, cho nên nếu uống không đến tận hứng thì anh ta thà không đi uống rượu.
Kim Trung nói: "Triệu Hùng, tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu đã ra tay chưa?"
"Đã đánh nhau một hiệp rồi, nhưng mà cũng không tính là chính thức. Dường như mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn."
Trương Tử An an ủi Triệu Hùng: "Thi Sinh cứ giao cho tôi, anh cứ tập trung đối phó với tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu là được."
Nghe Trương Tử An muốn ra tay đối phó Thi Sinh. Triệu Hùng nâng ly rượu lên nói: "Anh Trương, vậy thật sự là cảm ơn anh. Tôi phải kính anh một ly mới được."
Trương Tử An cũng không già mồm, nâng ly rượu lên đụng một cái với Triệu Hùng, hai người uống một ngụm hết sạch.
Đúng lúc này, điện thoại của Kim Trung vang lên tiếng chuông.
Kim Trung nhìn màn hình trên điện thoại, đột nhiên nở ra nụ cười. Anh ta nói với Triệu Hùng và Trương Tử An: "Hai người đoán xem là ai điện thoại tới?"
"Tô Hữu Hiệu!"
Triệu Hùng và Trương Tử An cùng đồng thanh đáp.
Kim Trung giơ ngón tay cái lên với hai người bọn họ, không nghĩ rằng Triệu Hùng và Trương Tử An lại cùng lúc đoán ra được.
Anh ta nhận cuộc điện thoại của Tô Hữu Hiệu rồi đổi thành cuộc gọi video.
Sau khi tiếp nhận video, Tô Hữu Hiệu thấy Kim Trung đang uống rượu, trêu ghẹo nói: "Ồ, Kim Trung. Anh rất nhàn nhã đó. Giờ này còn uống rượu."
"Đúng vậy. Hiếm thấy gặp gỡ bạn cũ. Tô Hữu Hiệu, anh có muốn tới đây uống rượu chung hay không?" Kim Trung hỏi.
Tô Hữu Hiệu nói: "Tôi đang ở Hoa Lư, anh để tôi bay qua đó uống rượu chúng với anh sao, tôi không có bị điên."
"Anh không tới thì thôi." Dứt lời, Triệu Hùng quay ống kính tới Triệu Hùng, sau đó lại quay tới Trương Tử An.
Khi Tô Hữu Hiệu nhìn thấy người uống rượu chung với Kim Trung là Triệu Hùng và Trương Tử An, kích động vỗ đùi nói: "Mấy người làm sao lại tập trung cùng một chỗ vậy?"
Kim Trung không có trả lời Tô Hữu Hiệu mà hỏi ngược lại lần nữa: "Anh đừng có nói nhảm, rốt cuộc có tới đây uống rượu hay không?"
"Tới, tới chứ. Chờ tôi, ngày mai tôi đến ngay." Tô Hữu Hiệu nói.
Kim Trung thấy phép khích tướng đã sử dụng thành công, anh ta cười nói: "Chúng tôi đang ở Hải Phòng, ngày mai sau khi xuống máy bay thì tôi phái người đón anh ở sân bay. Anh đi thẳng tới Hải Phòng, tối mai chúng ta lại tiếp tục uống rượu."