Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1216

Triệu Hùng cũng lười tính toán với Hà Ngọc Kỳ, nếu anh lại mắng thêm vài câu, cô ấy sẽ được đà lấn tới.

Sau khi về đến nhà, Triệu Hùng tiến vào phòng ngủ thì thấy Lý Thanh Tịnh vẫn còn thức.

Bây giờ cũng đã qua mười hai giờ đêm, Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, sao em còn chưa nghỉ ngơi?"

"Đã ngủ rồi, nhưng bây giờ lại tỉnh." Lý Thanh Tịnh trả lời.

"Anh xối gáo nước trước đã. Lát nữa sẽ nói chuyện với em sau."

Triệu Hùng nói xong, cầm quần áo sạch rồi đi vào phòng tắm.

Cả người anh đầy mùi rượu và thuốc lá, sợ làm cho Lý Thanh Tịnh bị sặc.

Sau khi tắm rửa xong, Triệu Hùng mặc cái áo ngủ trên người rồi ngồi ở bên cạnh Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh tựa đầu ở trên vai Triệu Hùng, thầm thì: "Anh đã sắp xếp Kim Trung và Trương Tử An xong rồi sao?"

"Anh đã sắp xếp bọn họ ở khách sạn Xuân Nghĩa rồi."

Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái rồi trầm mặc nửa ngày. Sau đó đột nhiên nói: "Hồi nãy Hải Yến có gửi tin nhắn cho em."

"Lưu Hải Yến? Cô ta nói cái gì?" Triệu Hùng tò mò hỏi.

"Cô ấy bảo ngày mai sẽ rời đi Hải Phòng, anh có muốn đi tiễn cô ấy hay không?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

"Không đi!" Triệu Hùng từ chối rất khẳng định.

"Kỳ thực, em cảm giác Hải Yến rất không tệ, cũng không có xấu như trong tưởng tượng."

"Nhưng mà cô ta là em gái ruột của Lưu Văn Nhân, là người của Am Cẩu. Ai có thể biết mục đích mà cô ta tiếp cận với chúng ta là gì?"

Triệu Hùng không muốn tiếp tục trò chuyện chủ đề về Lưu Hải Yến với Lý Thanh Tịnh, anh nói: "Thanh Tịnh, thời gian đã rất muộn rồi, đi ngủ sớm một chút đi em."

Lý Thanh Tịnh nhìn ra Triệu Hùng đang không thoải mái trong lòng, cô cũng không muốn để anh tức giận, chỉ gật đầu một cái rồi nằm xuống bên cạnh Triệu Hùng.

Triệu Hùng duỗi ra cánh tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lý Thanh Tịnh, căn dặn: "Thanh Tịnh, hai ngày này em hãy ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt. Công chuyện của công ty cứ giao cho Bạch Hồng Liên là được rồi, đừng để lại động thai khí."

"Được rồi. Chị Hoa đã dặn dò em, anh cũng không cần càm ràm giống như mẹ em nữa. Không phải anh nói ngủ đi sao, nhanh ngủ thôi."

Triệu Hùng cúi đầu hôn lên trên trái Lý Thanh Tịnh, lúc này mới thỏa mãn nói: "Ngủ thôi."

Hôm sau!

Sau khi ăn điểm tâm xong, Triệu Hùng đi tới khách sạn Xuân Nghĩa để tìm hai người Kim Trung và Trương Tử An.

Thân phận của Kim Trung và Trương Tử An rất tôn quý, có thể mang đến cho tập đoàn Hùng Quang của anh rất nhiều cơ hội làm ăn, anh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để cho công ty phát triển lớn mạnh như thế này.

Khách sạn Danh Thi.

Lâm Thanh Thảo và Lưu Hải Yến đã sắp xếp hành lý xong, Lâm Thanh Thảo nhìn thấy Lưu Hải Yến vẫn chưa có ý định rời đi.

Lâm Thanh Thảo hơi nhăn đầu lông mày, nói với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, chúng ta vẫn nên đi thôi. Triệu Hùng sẽ không tới đây đâu."

"Ai nói tôi đang chờ anh ta?" Lưu Hải Yến mạnh miệng nói. Trong lòng cô ta đang oán trách: "Anh được lắm Triệu Hùng, biết rõ hôm nay tôi sẽ rời đi mà “Chờ một chút! Chờ thêm một chút!”

Lưu Hải Yến nói như vậy ở trong lòng.

Lưu Hải Yến cố kéo dài thêm một lát, thấy thời gian đã là mười giờ mười phút.

Cô ta nhắn cho Lý Thanh Tịnh rằng mười giờ đúng thì cô ta sẽ rời đi Hải Phòng.

Bây giờ cũng đã hơn thời gian quy định mười phút rồi mà thân ảnh của Triệu Hùng còn chưa có xuất hiện.

Trong ánh mắt của Lưu Hải Yến thoáng qua vẻ tuyệt vọng, biết được Triệu Hùng tương đối cố chấp, sau khi anh biết được thân phận của cô ta, hẳn là anh đã xem cô ta như là kẻ thù rồi.

Đúng lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân đi rất vội vã.

Lâm Thanh Thảo nhìn qua phía hành lang thang máy, thấy người tới là Lý Thanh Tịnh, cô ta vui vẻ nói với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, là Lý Thanh Tịnh tới."

Lưu Hải Yến tưởng rằng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh sẽ cùng tới đây, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Khi thấy người tới là Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân, bên trong ánh mắt của cô ta thoáng xuất hiện vẻ thất vọng.

Lưu Hải Yến vội vàng nghênh đón Lý Thanh Tịnh, nở nụ cười rất miễn cưỡng: "Chị Lý, sao chị lại tới đây?"

Lý Thanh Tịnh lôi kéo bàn tay của Lưu Hải Yến, cười khanh khách nói: "Hôm nay cô phải rời đi Hải Phòng, đương nhiên tôi phải tới đưa tiễn cô rồi. Hồi nãy trên đường kẹt xe, tôi còn tưởng rằng cô đã đi rồi chứ."

"Đã chuẩn bị xuất phát rồi." Lưu Hải Yến cười nói.

Cô ta nhìn qua sau lưng Lý thanh Tịnh, vẫn không có phát hiện thân ảnh của Triệu Hùng, biết Triệu Hùng sẽ không tới đưa tiễn cô ta.

Lưu Hải Yến quay đầu nói với Lâm Thanh Thảo: "Lâm Thanh Thảo, kéo hành lý chúng ta ra ngoài rồi đi thôi."

"Được rồi cô chủ." Lâm Thanh Thảo trả lời rồi quay vào phòng, kéo hai rương hành lý ra.

Lý Thanh Tịnh và Lưu Hải Yến vừa đi tới thang máy, vừa trò chuyện ở một bên, bộ dạng của hai người bọn họ giống như là chị em nhiều năm vậy.

"Hải Yến, không nghĩ tới cô lại là em gái ruột của Lưu Văn Nhân. Lần này cô tới Hải Phòng, tôi cũng không chiêu đãi cô chu đáo. Chờ có cơ hội cô tới Hải Phòng lần nữa, tôi nhất định sẽ chiêu đãi cô thật tốt."

Lưu Hải Yến nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Chị Lý, các người đã làm đủ nhiều rồi. Ngược lại là tôi vẫn không nói ra tầng quan hệ này cho các người biết, cứ giấu ở trong lòng thì tôi khó có thể an tâm."

"Tôi biết cô có chuyện khó xử. Dù sao quan hệ bây giờ giữa chúng ta quá loạn, tôi cũng không biết nên gọi cô như thế nào đây?"

Lý Thanh Tịnh và Lưu Hải Yến liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng nở nụ cười tươi rói.

Nếu là luận bối phận, Lưu Hải Yến là em gái ruột của mẹ kế Triệu Hùng. Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều phải gọi Lưu Hải Yến là dì nhỏ mới đúng.

Nhưng mà tuổi của Lưu Hải Yến lại nhỏ hơn Lý Thanh Tịnh, hai người cứ xưng hô chị em.

Quan hệ này thật sự là có chút rối loạn.

Lưu Hải Yến lôi kéo bàn tay của Lý Thanh Tịnh, cười tủm tỉm nói: "Chị Lý, chúng ta vẫn nên xưng hô như trước kia là được. Tôi vẫn gọi chị là chị Lý, chị cứ gọi tôi là Hải Yến là được."

Lý Thanh Tịnh ưa thích dáng vẻ thẳng thắn này của Lưu Hải Yến, cô gật đầu nói: "Tốt, vậy chúng ta cứ xưng hô theo quan hệ trước kia. Hải Yến, cô để cho Lâm Thanh Thảo chờ một lát đi, tôi có việc muốn nói với cô. Thời gian của cô vẫn còn nhiều chứ?"

"Vâng. Vẫn còn nhiều." Lưu Hải Yến gật đầu trả lời.

Lý Thanh Tịnh phân phó Đặng Gia Hân: "Đặng Gia Hân, cô giúp Lâm Thanh Thảo cầm hành lý một chút đi, hai người đi xuống trước rồi chờ chúng tôi một lát."

"Vâng, tổng giám đốc Lý."

Đặng Gia Hân trả lời, sau đó cầm rương hành lý giúp Lâm Thanh Thảo. Hai người bọn họ đi vào thang máy rồi tới trước bãi đỗ xe chờ đợi.

Lý Thanh Tịnh mang theo Lưu Hải Yến đi tới chỗ cửa sổ cuối hành lang.

"Hải Yến! Cô đã là em gái ruột của Lưu Văn Nhân, có một số việc thì tôi sẽ nói thẳng."

"Chị cứ nói đi, chị Lý." Lưu Hải Yến gật đầu một cái.

Lý Thanh Tịnh khẽ hé môi son nói: "Cô hẳn phải biết, lúc mẹ của Triệu Hùng là Tần Uyển sắp chết thì Triệu Khải Thời kết hôn với chị gái của cô là Lưu Văn Nhân đúng không?"

"Đúng rồi."

"Chuyện này là cái gai trong lòng của Triệu Hùng. Cho nên anh ấy vô cùng có thành kiến với chị gái của cô. Tôi hy vọng cô có thể giúp anh ta bước ra khỏi chuyện đó, tôi cũng làm công tác tư tưởng với Triệu Hùng bên này. Dù sao Triệu Hùng và Triệu Khải Thời cũng là quan hệ bố con. Nếu như làm không tốt, lại bởi vì chị của cô mà hai người bọn họ có thể sẽ trở mặt thành thù."

Lý Nhược cắn môi một cái, sắc mặt phức tạp nói: "Chị Lý. Có một số việc mà tôi không thể nói cho chị. Mặc dù trong mắt các người, chị gái của tôi là loại phụ nữ phá hư hạnh phúc gia đình người khác. Nhưng mà ở trong lòng tôi, chị ấy là một người chị rất tốt, một cô gái tốt. Cho nên chị có thể thay tôi nói với Triệu Hùng, nếu như anh ta dám khi dễ chị gái của tôi, Lưu Hải Yến tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh ta."
Bình Luận (0)
Comment