Đầu tiên Triệu Hùng lái xe đến phòng khám y tế của Hoa Di để ngồi một lúc, nói rằng buổi tối mời cô đi ăn giới thiệu mấy người bạn mới.
Hoa Di thường không thích xã giao. Nhưng Triệu Hùng nói giới thiệu những người bạn mới cho Hoa Di, những người bạn này nhất định đáng tin cậy nên liền gật đầu đồng ý.
Sau khi rời khỏi phòng khám của Hoa Di, Triệu Hùng đến văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn và nhờ anh ta đi cùng để gặp Thẩm Tấn Phát.
Trong thời gian này, các cửa ra vào của Hải Phòng đã được thắt chặt. Những người thuộc gia đình họ Triệu và Tây Giao đều có mặt ở đây, Trần Văn Sơn lo lắng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra nên không nhận mối làm ăn nào bên ngoài. Vì vậy, có rất nhiều thời gian rảnh.
Sau khi cả hai đến nơi Thẩm Tấn Phát ở, Lưu Mai thấy Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đến. Chào hai người họ: "Anh Trần, Văn Sơn, hai người đến rồi."
Triệu Hùng gật đầu, nhưng không nhìn thấy Thẩm Tấn Phát đâu, liền hỏi Lưu Minh: "Thẩm Tấn Phát đâu?"
"Ồ, anh ta đang ở trong phòng chơi game."
Sau khi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn vào nhà, Lưu Mai lập tức đóng cửa lại.
Trong phòng ngủ, tôi thấy Thẩm Tấn Phát đang cầm điện thoại di động, chơi trò chơi "Plants vs Zombies".
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn vào phòng, anh ta cũng không thèm nhìn họ, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình.
“Thẩm Tấn Phát!” Triệu Hùng kêu lên.
Thẩm Tấn Phát ngẩng đầu, cười với Triệu Hùng, chỉ vào điện thoại nói: "Cái này chơi rất vui, có muốn cùng nhau chơi không?"
“Tôi chơi không giỏi, anh tự chơi một mình đi!” Triệu Hùng nói.
"Rất đơn giản, không thì tôi dạy anh nhé?"
"Không cần, anh cứ chơi đi!"
Thẩm Tấn Phát không để ý tới Triệu Hùng nữa, lại tự mình chơi game di động.
Triệu Hùng ra khỏi phòng ngủ với Trần Văn Sơn và Lưu Mai.
Trong phòng khách, Triệu Hùng trầm giọng hỏi Lưu Mai: "Thẩm Tấn Phát gần đây như thế nào?"
"Vẫn vậy thôi! Có điều, anh ta ngày càng mê game hơn. Ngày nào anh ta cũng bám lấy tôi và để tôi bày mấy trò chơi khác cho anh ta. Nếu tôi không tải game cho anh ta, anh ta sẽ phát điên lên ngay."
“Anh ta biết chơi à?” Triệu Hùng hỏi.
Lưu Mai nói: "Thẩm Tấn Phát bám lấy bắt tôi dạy anh ta. Mà tôi cũng không biết làm sao nên tùy tiện chỉ anh ta một ít, thế thôi mà anh ta cũng chơi được kinh khủng.”
"Còn những mặt khác thì sao? Ví dụ như ăn uống, nói chuyện, hay anh ta có đề cập gì đến chuyện của nhà họ Thẩm hay không?"
"Anh ta không phải là người lắm lời, nhưng nếu có hỏi vấn đề gì thì sẽ hỏi cho đến cùng. Ăn cơm cũng rất nhiều. Một bữa ăn ít nhất hai ba chén cơm.” anh ta thích ăn nhiều. Một bữa ăn ít nhất cũng phải hai ba bát cơm." Lưu Mai cau mày nói: “Còn như chuyện nhà họ Thẩm, tôi ngược lại không nghe anh ta nhắc qua bao giờ.”
Triệu Hùng nghe được vậy thì nhíu chặt chân mày.
Anh lại đứng dậy đi đến cửa, lại nhìn Thẩm Tấn Phát một chút.
Nhìn từ bên ngoài, căn bản không thể biết được Thẩm Tấn Phát là điên thật hay giả điên. Nhưng trong lòng Triệu Hùng luôn có trực giác, người này đang giả điên.
Ngồi một lúc, Triệu Hùng và Trần Văn Sơn liền rời đi.
Sau khi trở lại văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn, Triệu Hùng đưa cho Trần Văn Sơn một điếu thuốc, hai người vừa trò chuyện vừa hút thuốc.
“Trần Văn Sơn, chuyện của Thẩm Tấn Phát anh thấy sao?” Triệu Hùng thở ra một hơi khói, nhìn về phía Trần Văn Sơn hỏi.
"Tôi đã quan sát anh ta một lúc, mặc dù anh ta đang chơi game. Nhưng đôi mắt của anh ta rất có hồn, không giống như những lần trước. Tôi nghĩ việc trị liệu của bác sĩ Hoa Di cho anh ta đã có tác dụng."
"Anh đang nói bệnh của anh ta chữa khỏi rồi? Anh ta là cố ý giả điên?"
Trần Văn Sơn không hổ là thám tử số một trong nước, gãi đúng chỗ ngứa, chỉ ra ngay vấn đề mấu chốt.
"Ít nhất thì tôi cũng thấy được tác dụng của việc trị liệu. Nhưng hiện tại anh ta có giả điên hay không thì cái này cũng không thể nói được.” Trần Văn Sơn nói.
Triệu Hùng cau mày nói: "Thẩm Tấn Phát này sợ là lòng cảnh giác rất nặng. Đối với bất kỳ người nào trong chúng ta, cũng không chịu nói thật.”
"Cậu chủ! Rốt cuộc anh đưa Thẩm Tấn Phát đến Hải Phòng để làm gì? Còn không bằng cứ để cho anh ta ở cái vùng chó ăn đá gà ăn sỏi đó mà yên ổn qua ngày."
“Không được!” Triệu Hùng lắc đầu, nói: “Hiện tại chỉ có Thẩm Tấn Phát và Thẩm Hải là người thừa kế chân chính của nhà họ Thẩm. Người của Am Cẩu uy hiếp dụ dỗ Thẩm Tấn Phát là muốn lấy được từ trong miệng anh ta lấy được bí mật của nhà họ Thẩm. Dù tôi không biết bí mật này là gì, nhưng tôi không thể để Thẩm Tấn Phát rơi vào tay Am Cẩu."
Trần Văn Sơn hút một hơi thuốc, trầm giọng nói: "Thẩm Tấn Phát cái con người này tôi cảm thấy không đơn giản như vậy, không cần biết là điên thật hay giả, đều có thể chịu nhẫn nhục khổ ải dưới tay của Am Cẩu, ngay cả nước tiểu cũng có thể uống thì cũng không phải đơn giản!”
"Bất kể như thế nào, chúng ta cứ quan sát một chút trước đã! Văn Sơn, khi nào có thời gian, anh có thể đến chỗ của Thẩm Tấn Phát nhiều hơn xíu, nếu phát hiện ra chuyện gì thì nhớ báo cho tôi biết."
“Được rồi!” Trần Văn Sơn gật đầu.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi sau, Triệu Hùng lái xe rời đi.
Anh ấy gọi cho Hà Ngọc Kỳ và hỏi cô ấy và nhóm Kim Trung đang ở đâu.
Hà Ngọc Kỳ nói với Triệu Hùng rằng cô đã đưa Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu đi leo núi ở núi Nguyệt Đàm.
Triệu Hùng liếc mắt nhìn thời gian, còn chưa tới mười giờ sáng. Dặn bọn họ chờ ở đó, bây giờ anh đến núi Nguyệt Đàm tìm họ.
Nơi ở của Triệu Hùng hiện giờ có tên là “Ngã Nguyệt Đàm” do cũng được đặt theo tên núi Nguyệt Đàm này.
Khu vực phía đông nam của Hải Phòng là khu vực có tỷ lệ phủ xanh và mức độ ô-xi cao nhất trong toàn thành phố.
Đây là trung tâm du lịch văn hóa và giáo dục văn hóa do Hải Phòng xây dựng, không chỉ là nơi lý tưởng để người dân thành phố thư giãn và nghỉ ngơi vào cuối tuần mà các trường đại học xung quanh còn mọc lên san sát.
Núi Nguyệt Đàm, trước đây được gọi là "núi Nguyệt", núi có kết cấu lòng chảo, ở giữa có một cái đầm sâu óng ánh giống như một viên đá quý. Là khu vực du lịch thiên nhiên xếp hạng năm sao được quốc gia bảo vệ.
Khi Triệu Hùng lái xe đến chân núi Nguyệt Đàm và dọc theo đường núi, leo đến trên đỉnh, lúc đó chỉ thấy Hà Ngọc Kỳ, Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An, và Tô Hữu Hiệu đang vừa nói vừa cười, bàn luận sôi nổi.
Hà Ngọc Kỳ ánh mắt sắc bén nhìn thấy Triệu Hùng, sau đó nhanh chóng chạy về phía anh ấy.
"Này! Anh tới nhanh đấy." Lục Ngọc Kỳ chớp chớp mắt, cười với Triệu Hùng.
Nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ nở nụ cười rạng rỡ, Triệu Hùng trêu chọc cô ấy: "Xem ra tôi đã tìm được công việc tốt cho cô rồi nhỉ? Ngày nào cũng đi với mấy anh công tử nhà giàu, tâm tình của cô xem ra không tệ.”
"Tất nhiên rồi! Trai đẹp là thuốc bổ mắt đấy. Nào đâu có giống anh, đàn ông đã kết hôn càng nhìn càng phát ngấy.” Hà Ngọc Kỳ oán hận nói với Triệu Hùng.
Vào lúc này, Kim Trung cùng với Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu đi tới.
“Hùng!” Kim Trung chào Triệu Hùng.
Triệu Hùng tránh Hà Ngọc Kỳ sang một bên, đi tới nghênh đón. Anh cười nói: "Các người nhàn tản tao nhã thật đấy! Sáng sớm đã leo núi rồi."
Mã Bá Lộc chỉ vào một ngôi làng không xa dưới núi và nói: "Triệu Hùng, thôn trấn kia cho ai mở mang chưa?"
"Hẳn là chưa có!"
Mã Bá Lộc cười nói: "Nếu như anh không phát triển nó thì nhà họ Mã chúng tôi cũng sẵn sàng phát triển dùm."
“Sao đấy? Anh Mã có hứng thú với nơi này à?” Triệu Hùng hỏi.
Mã Bá Lộc gật đầu và nói: "Tôi dự định phát triển một làng du lịch ở địa điểm này. Lúc không có gì làm thì sẽ cùng với anh Tử An, anh Hữu Hiệu còn có anh Trung đến đây ở.”
“Anh Mã, anh không xa xỉ đến mức đấy chứ? Nếu như anh muốn ở thì tôi có thể sắp xếp chỗ ở cho anh mà?” Triệu Hùng cười nói.
"Không! Tôi nhìn trúng tiềm lực của khu này rồi. Không đến năm năm, nơi này nhất định sẽ trở thành khu vực đắt giá nhất ở thành phố Hải Phòng.”
"Ồ?"
Sau khi nghe Mã Bá Lộc nói xong, Triệu Hùng không khỏi nhướn mày.
Nếu là bàn về kinh doanh, Triệu Hùng chắc chắn thua kém Mã Bá Lộc. Có điều, anh tin vào ánh mắt của Mã Bá Lộc. Nếu Mã Bá Lộc muốn phát triển một làng du lịch nghỉ dưỡng ở đây, Triệu Hùng cũng có kế hoạch phát triển mở mang khu vực lân cận.
Làm việc với người khôn ngoan thường sẽ có khả năng thành công đến một nửa rồi. Vì vậy, Triệu Hùng dự định mấy ngày nữa sẽ dẫn Hồ Dân đi khảo sát nơi này một chút.
Lúc này, điện thoại của Triệu Hùng vang lên.
Anh cầm điện thoại lên nhìn một cái, thấy người đang gọi là chú thứ ba của anh, Triệu Khải Nghĩa.
Triệu Hùng khẽ cau mày bắt máy.
“Có gì không?” Triệu Hùng hỏi.
Triệu Khải Nghĩa cười nói: "Oắt con, ngay cả một tiếng “chú Ba” cũng không buồn gọi à?”
“Nói chuyện chính đi!” Triệu Hùng không tỏ ý kiến gì.
Triệu Khải Nghĩa nói: "Bố của cậu tới rồi, có rảnh thì đưa Thanh Tịnh đi theo, chúng ta họp mặt chút đi!"