Đêm.
Đã mười giờ đêm, Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng vẫn còn chưa lên giường.
Cô thức dậy và ra khỏi phòng ngủ, tìm được Triệu Hùng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Nhìn thấy Triệu Hùng một mình ngồi trên sofa uống rượu vang, cô liền ngồi xuống bên cạnh anh.
“Sao vậy, anh có tâm sự gì ư?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu, lắc lắc ly rượu vang đỏ và nói với nụ cười cay đắng: “Anh sắp phải gặp ông ấy, trong lòng hơi lo lắng và khó chịu.”
“Như này có vẻ không giống phong cách hành động của anh cho lắm. Thế nào vậy, anh sợ bố ư?”
“Coi như thế đi.” Triệu Hùng gật đầu và nói: “Ở trong ấn tượng của anh, ông ấy vô cùng nghiêm khắc. Khi luyện võ, chỉ cần lơ là một chút là ông ấy sẽ không ngại la mắng anh, hơn nữa còn hay đánh anh bằng thước kẻ.”
Nghe đến đây, Lý Thanh Tịnh bật cười nói: “Xem ra khi còn nhỏ anh rất bướng bỉnh đúng không?”
“Con trai có thằng nhóc nào không bướng bỉnh chứ?” Triệu Hùng cười.
Lý Thanh Tịnh xoa xoa chiếc bụng hơi nhô lên và nói: “Hai đứa bé trong bụng, nếu không học theo tính bướng bỉnh của anh là tốt rồi.”
“Không vấn đề gì, càng nghịch là càng khỏe mạnh.”
“Là tự anh nói đấy nhé. Tới lúc đó, anh tự mình dạy dỗ chúng đi.”
Triệu Hùng nghe mấy lời này của Lý Thanh Tịnh, trong đầu liên không khỏi cảm thấy mịt mùng, tâm trí rối loạn. Anh thực khó mà tưởng tượng được cảnh tự mình chăm sóc tới ba đứa con.
Lý Thanh Tịnh trò chuyện với Triệu Hùng khiến tâm trạng của anh tốt lên rất nhiều.
Triệu Hùng nhìn gương mặt xinh đẹp như một bông hoa của Lý Thanh Tịnh và hỏi: “Thanh Tịnh, em sẽ làm gì nếu em là anh?”
Lý Thanh Tịnh đã suy nghĩ rất lâu mã vẫn không đưa ra được câu trả lời. Cô lắc đầu và nói: “Em không phải là anh, và không ai có thể thay thế anh. Em biết trái tim anh đang rất đau khổ, nhưng cuối cùng thì cũng có vài chuyện anh sẽ bắt buộc phải đối mặt. Đừng mượn rượu giải sầu. Có một câu nói rất đúng, đó là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Anh cứ ở đây tự mình suy nghĩ miên man, làm tăng thêm lo lắng, lại còn uống rượu nữa, thà rằng ngủ sớm đi thì hơn. Ngủ một giấc thật ngon, không cần nghĩ tới bất cứ điều gì.”
Triệu Hùng để cốc rượu lên bàn, cầm tay Lý Thanh Tịnh rồi mỉm cười và nói: “Em nói đúng! Đi ngủ thôi! Thanh Tịnh, hôm nay em cũng nên cho anh chút phúc lợi chứ nhỉ.”
Anh vừa dứt lời, Hà Ngọc Kỳ từ cầu thang bước xuống, cất tiếng hỏi: “Chị Thanh Tịnh, chị cho anh ấy phúc lợi gì thế? Em cũng muốn.”
Lý Thanh Tịnh nghe cô nói vậy, khuôn mặt ngay lập tức ửng hồng.
“Ngọc Kỳ, em vẫn còn chưa ngủ sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
“Em vừa từ phòng Diệu Linh ra đây.”
“Vậy em đi ngủ sớm chút đi.”
Hà Ngọc Kỳ có chút nghi hoặc nói: “Nhưng chị Thanh Tịnh, chị còn chưa nói với em, chị cho Triệu Hùng phúc lợi gì thế?”
Triệu Hùng nắm tay Lý Thanh Tịnh, đi về phía Hà Ngọc Kỳ, vươn tay gõ lên trán cô ấy và nói: “Cô quan tâm chuyện đó làm gì? Mau đi ngủ đi.”
Hà Ngọc Kỳ thè lưỡi trêu chọc rồi chạy thẳng đi, khi đến cửa phòng thì quay lại cười hì hì: “Tôi biết rồi, hai người nhất định muốn làm chuyện đó...”
Nói xong, cô đóng cửa đánh uỳnh một tiếng.
Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng có chút khó chịu rồi nói: “Đều tại anh, ở nhà nói chuyện mà không biết giữ ý.”
“Anh cũng chỉ nói em sẽ cho anh hưởng phúc lợi, đâu nói gì khác.”
Lý Thanh Tịnh cắt ngang lời Triệu Hùng và nói một cách giận dữ: “Anh còn nói nữa...”
Triệu Hùng vươn tay ra ôm eo Lý Thanh Tịnh, cười và nói: “Chúng ta về phòng ngủ rồi nói chuyện thật khẽ đi.”
Hai ngày tiếp theo, Triệu Hùng vẫn luôn đi câu cá với Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Chính, buổi tối còn đến KTV hát và uống rượu.
Vào buổi sáng cuối tuần, Triệu Khải Nghĩa gọi cho Triệu Hùng, hẹn anh sáu giờ tối hôm sau tới tham dự bữa tiệc tại khách sạn Thanh Hùng.
Triệu Hùng lúc trước đã hứa sẽ đi dự tiệc trước, tất nhiên không nuốt lời, nói rằng anh sẽ cùng vợ mình là Lý Thanh Tịnh đến dự tiệc.
Hát được một lúc, Triệu Hùng vỗ vào bả vai Kim Trung, rủ anh cùng mình đi hút thuốc.
Trong một góc vắng vẻ tại KTV, Kim Trung phun ra chút khói thuốc mờ ảo, hỏi Triệu Hùng: “Cậu kêu tôi ra đây làm gì vậy?”
Triệu Hùng nói: “Ngày mai tôi đi gặp bố tôi, cậu có muốn tới không?”
“Không!” Kim Trung bật cười lắc đầu: “Chuyện này, cậu cần phải đối mặt. Mãi lẩn tránh cũng không phải là phong cách của cậu mà.”
Triệu Hùng gật đầu và nói: “Đến lúc đối mặt với nó rồi!”
Hai người hàn huyên chốc lát, Kim Trung khoác vai Triệu Hùng và nói: “Đi thôi! Nếu chúng ta còn chưa trở lại, họ nhất định bắt chúng ta uống rượu.”
Sau khi về phòng hát, Triệu Hùng lại cùng Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô chính uống thêm vài chén nữa.
Trương Tử An nói: “Triệu Hùng, Thi Sinh đã trở về thủ đô rồi. Nơi này tạm thời không còn cần đến tôi nữa, ngày mai tôi cũng về thủ đôi thôi.”
Triệu Hùng cũng không muốn giữ anh lại thêm, dù sao mỗi người ở đây đều bận trăm công ngàn việc, nếu cứ giữ họ ở Hải Phòng mãi, nhất định ảnh hưởng rất nhiều tới thu nhập của họ.
“Anh Tử An, vậy chén này tôi mời anh. Cảm ơn anh đã tới Hải Phòng để giúp tôi.”
“Chén này tôi không uống được.” Trương Tử An không hề nâng ly.
“Tại sao?” Triệu Hùng khó hiểu hỏi.
“Chúng ta đã là nhím năm anh em rồi, tuy không phải anh em ruột thịt nhưng cũng thân thiết không khác là bao. Anh khách khí như vậy, sao tôi có thể uống được chứ?”
Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Vậy thì chén này chúc anh thượng lộ bình an!”
“Được rồi.”
Trương Tử An nâng chén lên và nhẹ tay chạm vào chén của Triệu Hùng, hai người đồng thời uống cạn.
“Triệu Hùng, hôm nay bố tôi gọi điện và yêu cầu tôi quay về chuẩn bị cho lễ cưới. Xem ra không thể đợi đến ngày phiên tòa được bắt đầu rồi.”
“Tôi đợi uống rượu hỉ của anh.”
“Đến lúc đó nếu anh không tới, tôi sẽ cho người tới trói anh mang đi.” Tô Hữu Hiệu nói đùa.
Mọi người cùng nhau nâng chén, đồng thanh nói: “Nhất định sẽ tới dự đám cưới của Tô Hữu Hiệu.”
“Wow...”
Hà Ngọc Kỳ kêu lên một tiếng rồi bật khóc.
Triệu Hùng và những người khác nhìn về phía Hà Ngọc Kỳ.
“Ngọc Kỳ, cô khóc cái gì vậy?” Triệu Hùng hỏi.
Hà Ngọc Kỳ vẫn nức nở khóc: “Các anh đều đi hết rồi, chỉ còn một mình tôi ở đây, thật quá nhàm chán.”
Mấy ngày này, Hà Ngọc Kỳ luôn bên cạnh mấy người Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử an và Tô Hữu Hiệu, như hình với bóng. Hà Ngọc Kỳ căn bản trong lòng không coi mình là phụ nữ, đã sớm coi mấy người này là anh em chí cốt.
Cô mang trong mình tính khí của một chàng trai, có điều tính cách đôi lúc thất thường. Đột nhiên nghe tin Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu chuẩn bị rời đi, khó tránh khỏi có vài phần không vui.
Kim Trung nhìn Hà Ngọc Kỳ rồi trêu chọc: “Ngọc Kỳ, không phải tôi và Bá Lộc vẫn ở đây hay sao?”
“Nhưng chẳng phải sớm muộn gì các anh cũng phải đi còn gì.” Hà Ngọc Kỳ vừa nói vừa lặng lẽ lau nước mắt.
Triệu Hùng nói: “Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn. Hôm nay chúng ta tạm thời chia ly, chính là để sau này gặp nhau lại càng vui vẻ hơn. Cô bé ngốc này, mau lại đây uống rượu đi.”
Nhắc tới hai chữ chia ly, cho dù thời gian gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng mỗi người đều hối tiếc vô tận. Tất cả đều tự hứa lần tới gặp mặt, nhất định phải cùng nhau uống thật đã.