Ba giờ chiều, Dương Lam gọi điện cho Triệu Hùng, nói rằng cô đã tới Hải Phòng rồi.
Triệu Hùng gửi cho cô định vị và bảo cô trực tiếp đến Đầm Liễu.
Sau bữa trưa ở Đầm Liễu, Triệu Hùng, Kim Trung, Mã Bá Lộc và Hà Ngọc Kỳ ở trong một mái hiên, vừa chơi bài vừa nói chuyện phiếm.
Phong cảnh tại Đầm Liễu rất bình yên, hơn nữa lại không bị người ngoài làm phiền, thật sự là một nơi tốt để thư giãn sau bữa ăn.
Chưa đầy 30 phút, xe của Dương Lam đã xuất hiện trong Đầm Liễu.
Trong khi Dương Lam xuống xe và đi về phía Triệu Hùng và những người khác, ánh mắt của Mã Bá Lộc đã lập tức khóa chặt vào dáng người mảnh mai yểu điệu của Dương Lam.
Triệu Hùng tiến tới đón cô và gọi: “Dương Lam.”
“Anh Hùng!” Dương Lam cười dịu dàng.
Cô mặc một bộ đồ màu be, dáng người thon thả và kiểu tóc gợn sóng màu nâu lạnh càng làm nổi bật khí chất của cô.
Cô vốn muốn ôm Triệu Hùng một cái, nhưng nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ, Kim Trung và một anh chàng đẹp trai ở cách đó không xa, cuối cùng cô chỉ bắt tay với Triệu Hùng. Nhưng Triệu Hùng lại thoải mái ôm Dương Lam một cái.
Trong lòng Triệu Hùng, anh luôn coi Dương Lam như em gái của mình.
Hai người đã sống ở nước ngoài trong nhiều năm, vẫn luôn quen với cách sống ngoại quốc. Cái ôm này thực sự không có gì đặc biệt hay lợi dung, chỉ giống như chuồn chuồn đạp nước mà ôm nhẹ đối phương.
Cơ thể Dương Lam đột nhiên cứng đờ.
Sau khi về nước, cô cũng mới chỉ ôm thân mật như thế với Triệu Hùng và Kim Trung. Rất hiếm khi sẽ dùng phương thức chào hỏi thân mật này với những người đàn ông khác.
Để giảm bớt sự bối rối, Dương Lam đã theo Triệu Hùng đến chỗ Kim Trung.
Dương Lam chủ động ôm Kim Trung và Hà Ngọc Kỳ. Khi đến lượt Mã Bá Lộc, cô vươn bàn tay mảnh khảnh, hé mở đôi môi đỏ mọng, mỉm cười rồi tự giới thiệu: “Xin chào! Tôi là Dương Lam đến từ tập đoàn Hoài An.”
“Chào cô Lam.”
Mã Bá Lộc định thần lại, nở nụ cười lịch sự rồi nói: “Không ngờ chủ tịch Dương của tập đoàn Hoài An lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy.”
“Cám ơn anh! Trong giới kinh doanh, Dương Lam tôi không muốn cho người khác ấn tượng về mình là một bình hoa di động.” Dương Lam cười nhẹ.
Mã Bá Lộc là một trong mười người trẻ tuổi nổi bật nhất cả nước, chỉ cần anh đi dạo trong các trung tâm mua sắm, e rằng không có người nào không nhận ra anh. Vì vậy, Dương Lam vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra anh chính là Mã Bá Lộc, con trai của Mã Thời Sinh, người giàu nhất Nha Trang.
Mã Bá Lộc và Dương Lam trước nay chưa từng quen biết nhau. Dương Lam biết Mã Bá Lộc, nhưng Mã Bá Lộc không biết Dương Lam. Vừa rồi anh cũng mới nghe Kim Trung nói rằng sắp có một mỹ nữ đến, là con gái của “tập đoàn Hoài An”, là bạn thời thơ ấu của anh và Triệu Hùng.
Hà Ngọc Kỳ bất mãn khi Triệu Hùng chủ động ôm Dương Lam, đứng ở bên cạnh nói nhỏ: “Này! Anh là người đã kết hôn rồi, tại sao lại chủ động ôm cô gái họ Dương kia?”
Triệu Hùng trừng mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ, nói: “Ai cần cô quan tâm?”
“Đương nhiên tôi phải quan tâm tới anh, tôi phải trông chừng anh thay cho chị Thanh Tịnh! Tôi nói cho anh biết, hành động của anh như thế này không tốt chút nào, sẽ khiến cô ấy có ảo giác.” Hà Ngọc Kỳ nhếch miệng nói.
Triệu Hùng không chú ý đến Hà Ngọc Kỳ.
Cô gái này và Triệu Hùng quen nhau trong một thời gian ngắn, vậy làm sao cô có thể hiểu được mối quan hệ thân thiết giữa anh cùng đám người Kim Trung, Dương Lam, Cố Minh Tuyết.
Đôi mắt của Mã Bá Lộc rất kén chọn, rất ít phụ nữ có thể lọt vào mắt của anh. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Dương Lam, anh đã bị Dương Lam mê hoặc.
Nhìn thấy Triệu Hùng đang nói chuyện với Dương Lam, Mã Bá Lộc kéo Kim Trung sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Kim Trung, Dương Lam có bạn trai chưa?”
Khi nghe mấy lời này, Kim Trung lập tức được Mã Bá Lộc đang nghĩ gì. Anh cười nói: “Cậu chủ Mã, tôi không cố ý trêu chọc anh, nhưng anh tốt nhất đừng có ý gì với Dương Lam, cô ấy không giống những cô gái khác đâu. Kể cả anh có theo đuổi cô ấy, tôi cảm thấy cũng không có kết quả.”
“Tôi kém cỏi vậy sao?” Mã Bá Lộc tự bật cười chế nhạo bản thân.
“Không phải do anh Kém, mà là do tôi quá hiểu Dương Lam. Cô ấy vẫn luôn là một người kiêu ngạo, giữ mãi một người trong lòng. Cho tới khi cô ấy còn không bỏ được người đó, những người khác căn bản không thể mở được trái tim cô ấy.”
“Vậy cô ấy đã thích ai?” Mã Bá Lộc không cam lòng, tiếp tục dò hỏi.
Kim Trung thở dài, lắc đầu và nói: “Tôi sẽ nói sau! Vẫn chưa đến lúc. Đi thôi! Họ đang đợi chúng ta.”
“Dương Lam, Dương Hưng đâu?” Triệu Hùng hỏi Dương Lam.
“Anh ấy đi làm chút việc vặt, nói khi nào tới nhà hàng thì gửi vị trí cho anh ấy.”
Triệu Hùng nói “Ừm” một tiếng, thấy Kim Trung và Mã Bá Lộc bước đến, liền để họ đi cùng với Dương Lam.
Sau nửa giờ, bọn họ xuất phát tới khách sạn Thanh Hùng, còn Triệu Hùng quay về đón vợ.
“Gặp ở khách sạn Thanh Hùng.” Triệu Hùng nói xong, vẫy tay chào rồi vội vàng rời đi.
Nhìn thấy đôi mắt đẹp của Dương Lam đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa dần của Triệu Hùng, Mã Bá Lộc dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Là anh ấy sao?” Mã Bá Lộc trầm giọng hỏi Kim Trung.
Kim Trung gật đầu và nói: “Đó là lý do tại sao tôi khuyên anh không nên động lòng trước Dương Lam!”
Mã Bá Lộc nghe xong thì im lặng một hồi, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Khi Triệu Hùng lái xe đến công ty xây dựng Đào Thị của nhà họ Đào, anh đã gửi một tin nhắn cho Lý Thanh Tịnh, nói rằng anh đang ở tầng dưới của công ty.
“Anh chờ em một lát, ra ngay đây.” Lý Thanh Tịnh trả lời.
Sáu, bảy phút sau, Triệu Hùng nhìn thấy Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã cùng nhau bước ra khỏi công ty xây dựng Đào Thị.
Thấy hai người vừa nói vừa cười, Triệu Hùng rất kinh ngạc.
Sau khi anh từ thành phố Hải Hoa trở về, câu đố lớn nhất đối với anh chính là làm thế nào mà vợ anh là Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã lại trở thành bạn của nhau?
Về vấn đề này, Triệu Hùng dù thế nào cũng không thể nghĩ ra.
Theo lý thuyết, quan hệ của hai người phải là tình địch mới đúng.
Làm thế nào lại có thể trở thành chị em trước mà không hề báo trước.
Trước khi anh kịp nghĩ gì thêm, Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã đã đi bộ đến nơi anh đỗ xe.
Triệu Hùng mở cửa xe, chủ động lên tiếng chào hỏi, giọng kinh ngạc: “Vân Nhã, sao cô lại ở đây?”
Khóe miệng Vân Nhã nở nụ cười, cô đắc thắng nói: “Anh quên mất công ty nhà họ Vương của chúng tôi có hợp tác với nhà họ Đào sao? Tôi đến đây cũng là việc rất bình thường.”
Triệu Hùng ngượng ngùng cười cười, nói cho có lệ: “Bình thường! Bình thường!”
Anh tuy rằng ngoài miệng nói bình thường, nhưng là đang nghĩ: “Bình thường sao? Bên trong hẳn có âm mưu.”
Trong lòng anh nghĩ vậy, nhưng không nói ra.
Vân Nhã cố ý trêu chọc Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh có thể cho tôi đi nhờ xe của anh một đoạn được không?”
“Cô cũng đã tới đây rồi, rõ ràng là muốn đi nhờ xe. Tôi nói không được, cô sẽ không lên xe sao?”
“Tất nhiên là không!” Vân Nhã cười.
Lý Thanh Tịnh cười nói: “Lên xe đi! Dương Lam vẫn đang đợi chúng ta.”
Sau khi ba người lên xe, Triệu Hùng lái xe đến khách sạn Thanh Hùng.
Trong lúc đỗ xe, Triệu Hùng nhìn thấy Dương Hưng bước xuống từ một chiếc xe Maybach màu đen. Hơn nữa trong xe còn có một bóng dáng quen thuộc, đó là Lưu Vũ Tiến.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hùng không khỏi nhíu mày, khịt mũi nói: “Hừ! Đã sớm biết được hai tên khốn này sẽ đi cùng nhau mà.”