Bên ngoài tòa án, nhóm của Triệu Hùng và nhóm của nhà họ Triệu đứng cách nhau một khoảng khá xa, mỗi người đều đang kể lại tình hình phiên tòa vừa rồi.
Hồ Tuệ nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu Hùng, anh yên tâm. Nếu thẩm phán công bằng, tôi rất có lòng tin trong vụ án này.”
“Thật sao?” Triệu Hùng hai mắt sáng lên.
Trung tâm mua sắm Tần Uyển có ý nghĩa quá lớn đối với Triệu Hùng. Vì vậy, không có chỗ cho sự thua cuộc, anh phải giành được quyền sở hữu Trung tâm mua sắm Tần Uyển.
Ngoài ra, khi Triệu Khải Thời bị thương, ông ta đã viết lên giấy và yêu cầu Triệu Hùng tìm mọi cách để có được Tập đoàn Khải Thời.
Chỉ cần giành được quyền sở hữu Trung tâm mua sắm Tần Uyển, Triệu Hùng có thể thoải mái trực diện đối đầu với tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu.
Lúc này, hai chiếc Audi A6 màu đen dừng trước cửa tòa án.
Cửa xe mở ra, Đổng Bạch Vi dẫn đầu đi xuống xe.
Ngay khi Đổng Bạch Vi xuất hiện, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn vào bà.
Đổng Bạch Vi có một khí chất mạnh mẽ, hơn nữa đi bên cạnh bà ấy lúc này đều là những người mặc vest và đẹp giày da, vừa nhìn liền nhận ra là người của chính phủ.
Ánh mắt của mọi người trong nhà họ Triệu cũng bị hào quang của Đổng Bạch Vi thu hút. Không ngờ Đổng Bạch Vi lại đến đây.
Mấy anh em Triệu Khải Nghĩa đều biết Đổng Bạch Vi. Triệu Khải Nghĩa đang định tiến tới chào, nhưng lại thấy Đổng Bạch Vi đi thẳng về phía Triệu Hùng.
“Dì Vi!” Triệu Hùng kính cẩn chào Đổng Bạch Vi.
Đổng Bạch Vi cười nhẹ nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, tôi có một cuộc họp quan trọng nên đến muộn. Kết quả của phiên tòa như thế nào rồi?”
“Phiên tòa hiện đã tạm hoãn. Các thành viên bồi thẩm đoàn đang thảo luận về kết quả. Một lúc nữa mới có thể xem phán quyết của thẩm phán.”
Dù Hồ Tuệ rất tự tin, nhưng chưa đến giây phút cuối cùng vẫn chưa ai biết kết quả của phiên tòa sẽ như thế nào.
Triệu Khải Nghĩa đi tới chỗ Đổng Bạch Vi.
“Bạch Vi!” Triệu Khải Nghĩa hiển nhiên rất quen thuộc với Đổng Bạch Vi, gọi thẳng tên Đổng Bạch Vi.
Đổng Bạch Vi vẻ mặt nghiêm túc nhìn Triệu Khải Nghĩa, nói: “Ông là Triệu Khải Nghĩa?”
“Phải.” Triệu Khải Nghĩa gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Tốt quá, không ngờ bà còn nhớ tôi!”
“Tôi đương nhiên nhớ rõ ông, anh cả Triệu Khải Thời của ông đâu?”
“Anh ấy bị ốm, đang ở nhà dưỡng bệnh.”
Đổng Bạch Vi nghe vậy, khịt mũi một tiếng và nói: “Triệu Khải Nghĩa, tình bạn giữa chúng ta đã cắt đứt từ lâu. Từ khi Tần Uyển qua đời, tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Triệu nữa rồi. Mong ông sau này xin đừng gọi tôi là Bạch Vi nữa. Ông có thể gọi tôi là bà Vi, hay gọi tên đầy đủ của tôi cũng được.”
Vẻ mặt Triệu Khải Nghĩa tràn đầy xấu hổ, ông không ngờ Đổng Bạch Vi lại tuyệt tình như vậy.
“Xem ra bà ở đây là để ủng hộ Triệu Hùng?”
“Đúng!” Đổng Bạch Vi giọng nói sang sảng tiếp tục: “Triệu Hùng là con trai của Tần Uyển. Tần Uyển lại là chị em tốt nhất của tôi. Tôi sẽ không bao giờ cho phép nhà họ Triệu của ông bắt nạt cậu ấy.”
Lưu Vũ Tiến đứng cách đó không xa, từ xa nhìn cảnh tượng này.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn trong đó có nội dung: “Thi Sinh, không cần điều tra chuyện của Đồng Bạch Vi nữa. Tôi đã biết quan hệ của bà ấy với Triệu Hùng.”
“Là quan hệ gì?” Người bên kia hỏi sau khi nhận được tin nhắn.
“Khi nào có thời gian tôi sẽ nói cho anh biết thêm!” Sau khi Lưu Vũ Tiến gửi đi tin nhắn, anh ta lại cất điện thoại vào túi quần.
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes Benz màu đen lái tới, dừng ở trước cửa tòa án.
Sau khi cửa xe mở ra, Lưu Văn Nhân dẫn đầu bước xuống. Sau đó, bà ta mở cửa xe và có thể nhìn thấy Triệu Khải Thời xuống xe.
Nhìn thấy Triệu Khải Thời đi tới, anh em nhà họ Triệu đều lập tức tới đón.
Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Trí, Triệu Khải Đức xúm lại bên người Triệu Khải thời, đồng loạt kêu: “Anh cả!”
Triệu Khải Thời gật đầu, lớn tiếng hỏi Triệu Khải Nghĩa: “Kết quả xử án thế nào rồi?”
“Các bồi thẩm viên vẫn đang xem xét, phiên tòa đang tạm hoãn!” Triệu Khải Nghĩa nói.
“Triệu Khải Thời!”
Giọng nói của Đổng Bạch Vi truyền đến cách đó không xa.
Triệu Khải Thời theo tiếng nói nhìn lại, thấy Đổng Bạch Vi cùng Triệu Hùng đi tới.
“Bạch Vi?” Triệu Khải Thời nhíu mày, không ngờ Đổng Bạch Vi sẽ ở đây.
Đổng Bạch Vi bước tới gần, liếc nhìn Lưu Văn Nhân bên cạnh Triệu Khải Thời, cười nhạo nói: “Người phụ nữ này là cô vợ nhỏ mà ông đã cưới sao?”
Triệu Khải Thời tỏ ra bối rối và giới thiệu với Đổng Bạch Vi: “Bạch Vi, bà ấy tên là Lưu Văn Nhân. Văn Nhân, đây là bạn thân nhất của Tần Uyển, Đổng Bạch Vi!”
“Xin chào, cô Vi!” Lưu Văn Nhân khẽ chào Đổng Bạch Vi.
Đổng Bạch Vi khịt mũi lạnh lùng nói: “Tôi không có khả năng nhận lời chào hỏi của cô đâu.”
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Đổng Bạch Vi, Lưu Vũ Tiến đứng cách đó không xa khoanh tay đứng xem.
Đổng Bạch Vi tức giận nói với Triệu Khải Thời: “Triệu Khải Thời, ông rốt cuộc đã nghĩ thế nào vậy? Tần Uyển chết, ông cho rằng bản thân ông không liên quan sao? Nhà họ Triệu các người cũng đã làm quá nhiều điều sai trái rồi. Không chỉ đuổi Triệu Hùng khỏi nhà họ Triệu, bây giờ còn muốn lấy lại Trung tâm thương mại Tần Uyển. Đây là chút tưởng niệm cuối cùng Tần Uyển để lại cho Triệu Hùng. Tôi trước đây còn tưởng nhà họ Triệu các ông là những người chính trực, không ngờ các người có thể làm ra những việc quá đáng như vậy. Ông có còn là con người không?”
“Bạch Vi, tôi...”
Ngay khi Triệu Khải Thời mở miệng định nói, Đồng Bạch Vi đã giơ tay tát vào má Triệu Khải Thời một cái "bốp".
Cái tát quá đột ngột khiến Triệu Khải Thời không tránh né được.
Lưu Văn Nhân lao tới, chắn cho Triệu Khải Thời ở phía sau, trừng mắt nhìn Đổng Bạch Vi quát: “Sao bà lại tùy tiện đánh người?”
“Cái tát này, tôi đánh thay Triệu Hùng!”
Đổng Bạch Vi lại giơ tay lên, hướng vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Lưu Văn Nhân mà xuống tay.
Lưu Văn Nhân nắm lấy cổ tay Đổng Bạch Vi gào lên: “Đủ rồi! Bà còn dám đánh thêm lần nữa, đừng trách tôi không khách sáo.”
Nhìn thấy Đổng Bạch Vi bị khống chế, những vệ sĩ bà mang theo vội vàng chạy tới.
“Buông bà ấy ra, nếu không các người sẽ bị bắt!” Một người đàn ông cao lớn nói, nhìn chằm chằm Lưu Văn Nhân.
Triệu Khải Thời biết rõ thân phận và thực lực của Đổng Bạch Vi, nói với Lưu Văn Nhân: “Em không thể làm tổn thương Bạch Vi, buông bà ấy ra!”
“Nhưng bà ấy...” Lưu Văn Nhân tức giận trừng mắt nhìn Đổng Bạch Vi, cuối cùng cũng buông tay Đổng Bạch Vi.
Triệu Hùng lo lắng Đổng Bạch Vi sẽ bị thương vì vậy anh ấy đã đến đứng bên cạnh bà.
“Dì Vi, quên đi! Chúng ta không cần bực bội với những người như vậy.” Triệu Hùng thuyết phục Đồng Bạch Vi.
Đổng Bạch Vi lạnh lùng nhìn Triệu Khải Thời nói: “Triệu Khải Thời, ông tìm kiếm tình mới thì đã đành! Nhưng ông không chỉ đuổi Triệu Hùng ra khỏi nhà họ Triệu, mà còn lấy lại tất cả mọi thứ của cậu ấy, rõ ràng là muốn đuổi cùng giết tận. Tần Uyển hẳn là bị mù rồi mới yêu một người như ông.”
Lưu Vũ Tiến ở bên cạnh, bí mật ghi lại tất cả chuyện này bằng điện thoại di động.
Anh ta dự đoán sẽ có trò hay để xem, và đúng như mong đợi, quả nhiên đã thành hiện thực.
Chân tướng sự việc, chỉ có Triệu Khải Thời, Lưu Văn Nhân và Triệu Hùng biết được. Nhưng sự thật này không tiện nói với Đổng Bạch Vi.
Triệu Hùng nhìn thấy Đổng Bạch Vi ví muốn ủng hộ anh mà chính mình xuất hiện, trong lòng vô cùng cảm động.
“Dì Vi, vì tôi không còn là người của nhà họ Triệu nên không có gì phải lo lắng cho nhà họ Triệu!”
Triệu Hùng lạnh lùng liếc nhìn người nhà họ Triệu và các đồng minh mà nhà họ Triệu mời đến trợ giúp, ngữ khí tràn đầy nói: “Tôi, Triệu Hùng, hôm nay dù thắng hay thua trong vụ kiện này, từ nay về sau, tôi thề chống lại nhà họ Triệu. Kẻ nào dám giúp nhà họ Triệu, kẻ đó là kẻ thù của tôi. Triệu Hùng xin thề ở đây!”