Lưu Vũ Tiến rống lên với Lưu Văn Nhân: “Lưu Văn Nhân, chị vừa cưới Triệu Khải Thời liền quên mất mình là ai à? Cút ngay đi, nếu không hôm nay tôi sẽ dọn dẹp cả chị nữa."
“Cậu dám!” Lưu Văn Nhân lạnh giọng hét lên.
“Người đâu!” Lưu Vũ Tiến hét lên, hai người đàn ông tiến tới, nhìn huyệt thái dương phồng lên là có thể biết đều thuộc hạng cao thủ.
“Bắt chị ấy lại cho tôi.”
Hai người đàn ông cúi đầu và trả lời: “Vâng!” rồi lao thẳng đến Lưu Văn Nhân.
Lưu Văn Nhân lao lên chiến đấu với hai người đàn ông đó.
Ba người đánh nhau trong phòng, âm thanh xé gió vang lên không dứt.
Mặc dù võ công của Lưu Văn Nhân rất tốt, nhưng cũng không phải là đối thủ của hai người trước mặt. Sau năm mươi chiêu, cô đã bị đánh bại và bị một trong hai tên đó đạp xuống đất.
Trước khi Lưu Văn Nhân có thể đứng lên, cả hai tên đã lao vào cùng một lúc, đè lên hai cánh tay trái phải của Lưu Văn Nhân, khống chế cô.
Lưu Vũ Tiến lấy ra một cái trống to bằng nắm tay. Sau khi Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Đức nhìn thấy nó, vẻ mặt thay đổi rõ rệt.
“Không!” Lưu Văn Nhân thất thanh hét lên.
Lưu Vũ Tiến chế nhạo, ngón tay hướng trên mặt trống búng mấy cái.
Da trống phát ra âm thanh “Đông, đông” nặng nề.
Mấy anh em Triệu Khải Thời lập tức ngã xuống đất, ôm bụng.
Bọn họ đồng thời la hét, thân thể co quắp lăn lộn, bụng đau như dao cắt, dường như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm cơ thể.
“Lưu Vũ Tiến, dừng lại ngay lập tức!” Lưu Văn Nhân hét vào mặt Lưu Vũ Tiến.
Lưu Vũ Tiến đi đến trước mặt Lưu Văn Nhân, giơ tay lên và tát vào mặt Lưu Văn Nhân một cái.
"Chị gái yêu của em! Không phải em không quan tâm đến tình chị em, mà là chị đã quá kém cỏi. Bố nói, phụ nữ vẫn luôn mềm lòng hơn so với đàn ông. Vì vậy bố yêu cầu chị hãy về hà họ Lưu, không cần ở nhà họ Triệu nữa.”
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói chị không cần ở nhà họ Triệu nữa. Tương lai, những chuyện của nhà họ Triệu sẽ do một mình Lưu Vũ Tiến tôi có tiếng nói cuối cùng. Hơn nữa, thuốc giải trên tay chị đã sớm không còn rồi. Hiện tại chỉ có tôi, Lưu Vũ Tiến mới có thuộc giải cho thuốc độc của nhà họ Triệu thôi. Cho nên chị không cứu được nhà họ Triệu nữa đâu. Chị, thực sự em cũng chỉ muốn tốt cho chị mà thôi.” Lưu Vũ Tiến cười lạnh.
“Đồ khốn nạn! Cậu buông tôi ra, thả tôi ra!”
Lưu Văn Nhân đã cố gắng rất nhiều, nhưng cánh tay của cô đã bị hai người bên cạnh nắm chặt, căn bản không thể cử động được.
Lưu Vũ Tiến vươn tay nhéo miệng Lưu Văn Nhân, lạnh lùng nói: “Chị à, chị nên thành thật đi. Đừng ép em động đến con của Triệu Khải Thời. Chị biết phong cách làm việc của em, chỉ cần em muốn là được, làm mọi thứ, không ai có thể ngăn cản em.”
Đôi mắt đẹp của Lưu Văn Nhân trợn trừng, hung dữ nhìn Lưu Vũ Tiến nhưng không có tác dụng gì. Nhìn thấy anh em Triệu Khải Thời nằm trên mặt đất, không khỏi lăn lộn đau đớn, trong lòng cô như rỉ máu.
Sau khi Lưu Vũ Tiến buông Lưu Văn Nhân ra, anh ta chậm rãi đi đến bên cạnh anh em của Triệu Khải Thời.
Anh em Triệu Khải Thời vẫn nằm trên mặt đất, thân thể đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Triệu Khải Thời đã chịu đựng đủ cảm giác đau đớn hơn cả chết này.
Nếu không phải vì người của nhà họ Triệu, nếu không phải vì dòng máu của nhà họ Triệu, Triệu Khải Thời thà chết còn hơn.
Lưu Vũ Tiến đá Triệu Khải Thời hai cái, lạnh lùng nói: “Từ từ thưởng thức đi! Nếu không chịu được, ông có thể bò tới chỗ của tôi, tôi sẽ cho ông thuốc giải.”
Nói xong, anh ta bước về chỗ ngồi, rút một điếu xì gà ra khỏi hộp và bắt đầu hút.
Anh em Triệu Khải Thời đau đến mức từng lỗ chân lông trên người đều phát run, ngay cả khi nói, hàm răng đều chạm vào răng hàm dưới.
Những cơn đau trên cơ thể không hề thuyên giảm mà ngày càng trở nên trầm trọng hơn.
Nhưng thứ độc dược trong cơ thể bọn họ chính là chung độc, thứ ma thuật cổ xưa này, không phải thứ người thường có thể chống lại.
Triệu Khải Đức là người đầu tiên không thể chịu đựng được nữa, giọng nói của ông ta run rẩy, từ trong cổ họng khó khăn nói ra một câu:
“Tôi... tôi muốn … thuốc giải.”
“Muốn thuốc giải thì tới lấy!” Lưu Vũ Tiến khịt mũi phun ra một ngụm khói nói.
Triệu Khải Thời khó khăn lắm mới nói ra được từ trong cổ họng: “Không... đừng bỏ cuộc.”
Triệu Khải Đức không nghe lời Triệu Khải Thời, sau khi điều chỉnh cơ thể, cố gắng từng bước bò về phía Lưu Vũ Tiến.
Khoảng cách chỉ ngắn vài mét nhưng đối với Triệu Khải Đức, chẳng khác gì một con đường dài.
Mồ hôi trên người đã ướt đẫm cả quần áo. Chỉ cần vặn mạnh tay là có thể vắt ra nước.
Sau khi bò đến chân Lưu Vũ Tiến, Triệu Khải Đức ngẩng đầu nhìn Lưu Vũ Tiến nói: “Giải... thuốc giải!”
Lưu Vũ Tiến vươn một chân, trong mắt tràn đầy đùa giỡn, chế nhạo nói: “Liếm sạch sẽ giày của tôi, tôi tự nhiên sẽ cho ông thuốc giải.”
Lưu Văn Nhân hét lên với Triệu Khải Đức: “Chú sáu! Mạnh mẽ lên! Đừng nghe hắn ta.”
Triệu Khải Đức dường như không hề nghe thấy, run rẩy vươn tay cầm lấy giày của Lưu Vũ Tiến, thật sự đưa lưỡi liếm.
“Làm tốt vào.” Lưu Vũ Tiến lạnh lùng nói.
Triệu Khải Đức không muốn nhục nhã, nhưng ông ta thực sự không chịu nổi sự đau đớn này, đành cẩn thận liếm giày của Lưu Vũ Tiến.
Sau khi liếm một vòng, ông ta khó khăn nói từ trong cổ họng: “Thuốc … thuốc giải.”
Lưu Vũ Tiến dùng một chân giẫm lên đầu Triệu Khải Đức, đè trên mặt đất tức giận nói: “Không phải nói người nhà họ Triệu các ông ai nấy đều rất có cốt khí sao? Hóa ra đều là kẻ dễ bắt nạt!”
“Triệu Khải Thời, ông nhìn thấy chưa! Em của ông, tới liếm giày của tôi, còn quỳ xuống cầu xin lòng thương xót! Chỉ cần ông nói cho tôi biết nơi cất giấu bảo vật của nhà họ Triệu, tôi sẽ lập tức cho các ông thuốc giải.”
Triệu Khải Thời không nói lời nào, cuộn mình trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
“Nói hay không?”
Lưu Vũ Tiến tàn nhẫn đá Triệu Khải Đức hai cái, trong miệng Triệu Khải Đức hú lên âm thanh như một con lợn.
“Anh… đừng lãng phí thời gian nữa, tôi không… không nói!” Triệu Khải Thời nói.
Lưu Vũ Tiến đá Triệu Khải Đức đi.
Anh ta bước tới, nắm lấy Triệu Khải Thời uy hiếp: “Triệu Khải Thời, tôi không tin lòng dạ ông sắt đá đến vậy, có thể thấy anh em mình chịu khổ.”
Lưu Vũ Tiến túm lấy Triệu Khải Lễ và tát vào mặt ông ta nhiều lần, không chỉ khiến kính của Triệu Khải Lễ bay ra, mà còn tát tới mức mặt ông ta cũng sưng lên.
“Giết... Giết tôi đi!” Triệu Khải Lễ nói.
“Sao lại có suy nghĩ dễ dàng như thế!” Lưu Vũ Tiến tức giận ném Triệu Khải Lễ xuống đất.
Triệu Khải Lễ tiến lên ôm lấy chân Lưu Vũ Tiến, há mồm cắn vào chân Lưu Vũ Tiến.
“A!”
Lưu Vũ Tiến đau đớn hét lên một tiếng, cúi đầu nhìn, một miếng thịt trên bắp chân anh ta đã bị Triệu Khải Lễ cắn đứt.
“Ông muốn chết à?”
Lưu Vũ Tiến vung chân đá bay Triệu Khải Lễ ra ngoài.
Bịch.
Cơ thể Triệu Khải Lễ đập mạnh vào tường, trực tiếp ngất đi.