Triệu Hùng liên tiếp gọi mấy tiếng, Triệu Niệm vẫn hôn mê bất tỉnh.
Không còn cách nào, Triệu Hùng lại một lần nữa đỡ em gái Triệu Niệm dậy, tiếp tục chuyển nội lực cho cô bé.
Khi Triệu Niệm lần nữa mơ màng tỉnh dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của con bé lộ ra một nụ cười buồn bã: “Anh! Em đã chết chưa?”
“Con bé ngốc! Có anh ở đây, sẽ không để cho em chết đâu.”
“Anh! Lúc em không thấy anh, em rất nhớ anh. Nhưng sau khi thấy anh rồi thì lại ghét anh vô cùng. Tại sao anh phải dữ với bố như vậy?”
“Bởi vì ông ấy…” Triệu Hùng không nghĩ tới tư tưởng của Triệu Niệm vẫn còn non nớt, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Suy nghĩ một chút, nói: “Bởi vì ông ấy đã làm một chuyện vô cùng sai lầm!”
“Vậy anh có thể nói cho em biết là chuyện sai lầm gì được không?”
“Vẫn chưa được! Chờ khi nào em trưởng thành anh sẽ nói cho em hay.”
“Chắc chắn như vậy nhé! Chúng ta ngoéo tay được không?” Triệu Niệm đưa ngón út ra cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng cười một tiếng, móc ngón út cùng với em gái Triệu Niệm, nói: “Móc tay, quay ngược, một trăm năm không được nuốt lời!”
“Niệm, bây giờ em thấy thế nào rồi?” Triệu Hùng hỏi.
“Em lạnh quá! Anh, anh có cái gì ăn không ạ? Bụng em đói lắm!”
“Anh bây giờ không có cái gì ăn hết, chờ chúng ta ra ngoài rồi anh sẽ đưa em đi ăn ngon nhé!”
Triệu Hùng ôm cơ thể nho nhỏ của em gái Triệu Niệm vào trong lòng, dùng cơ thể của mình sưởi ấm cho Triệu Niệm.
“Bây giờ còn lạnh không?”
“Tốt hơn nhiều rồi ạ!”
Hai anh em không ngừng khẽ khàng trò chuyện, trong gian mật thất này, ngược lại cũng không phải rất yên tĩnh!
Triệu Niệm cùng Triệu Hùng nói chuyện được một lúc, sau đó vì sốt cao nên lại ngủ say.
Lần này Triệu Hùng cũng không lay Triệu Niệm tỉnh lại nhưng cũng không thể để cho con bé ngủ một thời gian quá dài. Nếu không, Triệu Niệm sốt cao không giảm rất dễ dàng chết trong lúc ngủ.
Triệu Hùng có thể thông qua việc ngồi luyện khí công để khôi phục thể lực cho mình. Dù cho có không ăn không uống đến mấy ngày thì hẳn cũng không có vấn đề gì. Nhưng một đứa bé như Triệu Niệm thì làm sao mà chịu được?
Phải giải quyết vấn đề thức ăn cho Triệu Niệm như thế nào đây?
Triệu Hùng không ngừng tâm tư suy nghĩ.
Thấy Triệu Niệm còn đang ngủ say, Triệu Hùng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng hình như anh cũng nghĩ ra được một cách.
Anh đưa ngón tay lên đặt trong miệng, cắn đứt tay mình.
Từng giọt từng giọt máu tươi chảy vào trong miệng Triệu Niệm.
Triệu Niệm mặc dù còn đang ngủ nhưng sau khi máu tươi chảy vào trong miệng, khuôn miệng nhỏ nhắn giật giật, từ từ mút lấy.
Triệu Hùng thấy em gái Triệu Niệm bắt đầu uống máu mình đút, lúc này mới yên tâm lại.
Chỉ cần Triệu Niệm có thể uống máu mình thì tạm thời có thể không lo đến tính mạng. Chẳng qua cơn sốt cao không giảm này, không biết con bé có vượt qua được hay là không?
Sau khi đút cho Triệu Niệm một ít máu, Triệu Hùng dùng vạt áo lau vết máu bên khóe miệng cho Triệu Niệm.
Đến lúc này, Triệu Hùng chỉ có thể ngồi chờ đám người Trần Văn Sơn, Nông Tuyền đến cứu mình thôi. Anh chỉ có thể thông qua phương thức ngồi luyện thần công tới giữ lại chút thể lực.
Triệu Hùng không dám suy đoán liệu mình còn có hy vọng sống hay không. Điều duy nhất anh có thể làm lúc này chính là duy trì tính mạng cho mình và Triệu Niệm, chờ người khác đến cứu viện.
Mặc dù hy vọng được cứu rất mong manh, nhưng khi con người rơi vào tuyệt cảnh, chỉ cần trong lòng còn có chút ánh sáng hy vọng thì lại có thể có thêm một phần dũng khí kiên trì. Ít nhất, Triệu Hùng không thiếu loại dũng khí kiên trì này.
Khi Lưu Vũ Tiến cùng Lục Tiểu Xuyên quay về sau buổi ăn chơi ở hộp đêm, thấy khu vực ven sông không ngừng truyền đến tiếng người hô hoán ồn ào.
Lục Tiểu Xuyên cũng biết vẫn cùng là một chỗ cúp nước, oán trách một câu: “Ống nước vẫn còn chưa sửa xong sao?”
Lưu Vũ Tiến vừa nghe, trong nháy mắt thanh tỉnh mấy phần, nói: “Có chút không đúng, chúng ta đi xem một chút!”
Lưu Vũ Tiến vừa nhắc, Lục Tiểu Xuyên cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Hai người đi tới hướng công trình thi công. Vừa mới tới ngoài công trường thì lại bị người cản lại.
“Khu vực thi công không được tiến vào!” Một người thợ trưởng ngăn Lưu Vũ Tiến cùng Lục Tiểu Xuyên lại, nói.
Lưu Vũ Tiến tức giận mắng: “Các người là đám ăn không ngồi rồi hay gì? Ống nước bị vỡ cũng lâu như vậy rồi mà còn chưa sửa được?”
“Liên quan tới anh chắc!” Thợ trưởng không biết Lưu Vũ Tiến, lên tiếng cãi ngược lại một câu.
“Chát!”
Lưu Vũ Tiến tát thẳng một cái lên mặt người thợ trưởng.
“Mẹ mày! Mày biết tao là ai không? Dám nói chuyện với tao bằng cái giọng đó hả?”
Thấy thợ trưởng bị đánh, mấy người công nhân liền vọt tới.
Chẳng cần đến Lục Tiểu Xuyên ra tay, một mình Lưu Vũ Tiến xông lên, đánh từng người từng người công nhận một ngã xuống đất.
Lưu Vũ Tiến là một cao thủ Địa bang, xử lý nhóm công nhân bình thường này thì thừa sức.
Ngay lúc này, Trần Văn Sơn đi ra từ trong đám người nọ.
“Xảy ra chuyện gì?” Trần Văn Sơn liếc mắt nhìn Lưu Vũ Tiến, cuối cùng, tầm mắt lại rơi vào Lục Tiểu Xuyên đang đeo mặt nạ.
Ánh mắt của Lục Tiểu Xuyên có hơi chút né tránh. Ở tình huống cách gần như vậy, anh ta đã có dự cảm rằng Trần Văn Sơn nhận ra mình rồi.
Thợ trưởng bị đánh nói với Trần Văn Sơn: “Anh Trần, chúng tôi thi công ở đây, không cho hai người này vào. Người này cứ thế xông lên đánh tôi.”
Trần Văn Sơn gật đầu một cái, nói với Lưu Vũ Tiến: “Cậu Lưu, nơi này là Hải Phòng. Người ta cũng chỉ thi công ở đây thôi, sao anh lại làm tội người ta thế? Nếu anh còn ra tay đánh người thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
“Báo cảnh sát?” Lưu Vũ Tiến ha ha cười lạnh, nói với Trần Văn Sơn: “Trần Văn Sơn, người ta ở chỗ này thi công vậy anh ở đây làm gì?”
Trần Văn Sơn lạnh giọng đáp một câu: “Tôi ở đây làm gì trong lòng cậu hẳn rất rõ ràng!”
Lưu Vũ Tiến hừ lạnh một tiếng, lo rằng Trần Văn Sơn nhận ra Lục Tiểu Xuyên, liền nói với Lục Tiểu Xuyên bên cạnh: “Chúng ta đi!”
Hai người đang muốn đi liền nghe Trần Văn Sơn lên tiếng: “Chờ một chút!”
Lục Tiểu Xuyên trong lòng chùng xuống. Nhất thời, hai cái phi đao lá liễu đã cầm ở trong tay, chuẩn bị tùy lúc ra tay với Trần Văn Sơn.
Hai người là sư huynh đệ cùng chung một thầy, cũng đều có tuyệt kĩ phi đao.
Võ công của Trần Văn Sơn có chút cao hơn Lục Tiểu Xuyên, cho nên Lục Tiểu Xuyên không thể không đề phòng Trần Văn Sơn lúc nào cũng có thể gây khó dễ cho mình.
Trần Văn Sơn đi tới trước mặt Lưu Vũ Tiến, lạnh giọng nói: “Cậu Lưu, tốt nhất là giao Triệu Hùng ra đây. Nếu không thì, một khi để cho tôi tra ra được, tôi sẽ khiến cậu phải lấy mạng ra mà trả giá đấy.”
“Trần Văn Sơn, người khác sợ anh nhưng Lưu Vũ Tiến tôi thì không! Anh nhớ lời anh nói hôm nay đấy. Tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận vì hành động lỗ mãng ngày hôm nay.” Nói xong, trợn mắt nhìn Trần Văn Sơn một cái rồi dẫn Lục Tiểu Xuyên nghênh ngang rời đi.
Sau khi hai người rời đi, trong ánh mắt Trần Văn Sơn thoáng qua vẻ tàn khốc, trong miệng lẩm bẩm nói: “Là anh ta!”
“Lục Tiểu Xuyên, đừng nói là mày hóa trang, cho dù mày có hóa thành tro tao cũng có thể nhận ra mày!”
Đầm Kim Ngư Phủ!
Sau khi Lưu Vũ Tiến cùng Lục Tiểu Xuyên trở lại, Lưu Vũ Tiến đột nhiên giận dữ, đập bàn một cái.
“Tiểu Xuyên, anh thừa dịp Triệu Hùng không có ở đây, dẫn người giết cái tên Trần Văn Sơn đó đi.”
“Cậu chủ bớt giận! Giết Trần Văn Sơn chẳng mất bao lâu. Nhưng ống nước bị vỡ cứ sửa mãi không xong thế này, Trần Văn Sơn lại cứ đi loanh quanh ở đó cái này thật có chút kì lạ!”
Lưu Vũ Tiến nghe xong gật đầu một cái, nói với Lục Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, anh nghi bọn họ đang cứu Triệu Hùng?”
“Rất có khả năng này!”
“Không thể nào! Sao mà bọn họ biết được Triệu Hùng bị giam trong địa lao của chúng ta?...”