Lưu Gia tại Nha Trang!
Lưu Văn Nhân còn đang suy nghĩ miên man, liền nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng.
Muộn như vậy, ai đến vậy?. Lưu Văn Nhân bước tới cửa, qua gương cửa nhìn ra, thấy chị gái Lưu Hải Yến đang đứng ở cửa. Cô vội vàng mở cửa, để Lưu Hải Yến vào, vui vẻ hỏi:
“Em gái, em về lúc nào vậy?”
“Mau, mau vào trong!”
Sau khi Lưu Hải Yến vào nhà, nhìn thoáng qua bát đĩa trên bàn liền chưa động đũa. Nhìn Lưu Văn Nhân phờ phạc, cô vô cùng xót xa.
“Chị ơi, sao chị không ăn gì?” Lưu Hải Yến than thở với Lưu Văn Nhân.
“Chị không muốn ăn, không thể nuốt nổi!”
“Nhưng nếu chị cứ tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ không thể chịu nổi.”
Lưu Văn Nhân nắm tay em gái Lưu Hải Yến và nói:
“Em gái, chị xin em một điều được không.”
“Chị nói đi!”
“Em về Hải Phòng giúp chị tìm gặp Triệu Niệm, được không?”
“Chị, Triệu Niệm hiện tại đang rất tốt. Lưu Vũ Tiến đã rất thú tính lợi dụng Triệu Niệm làm công cụ để thực hiện kế hoạch hãm hại Triệu Hùng, nhưng Triệu Niệm đã được Triệu Hùng cứu và đưa đi rồi.”
“Cái gì?” Lưu Văn Nhân nghe vậy vô cùng sửng sốt.
“Lưu Vũ Tiến cậu ta thật là…”
“Chị! Hiện tại chị không phải lo lắng cho Triệu Niệm, em lo lắng nhà họ Triệu có thể sẽ gặp rắc rối”
“Em nói gì?” Lưu Văn Nhân gấp gáp hỏi.
“Chắc chị còn chưa biết! Người của chúng ta ở Hải Phòng bị Triệu Hùng giết hơn hai mươi người. Lưu Vũ Tiến hẳn là đang đi trả thù nhà họ Triệu rồi!”
Nghe đến đây, Lưu Văn Nhân trong lòng lo lắng như kiến trên bếp lửa, không khỏi lẩm bẩm:
“Chuyện này…chuyện này có tốt không? Em gái, em rốt cuộc vẫn là người tốt, em hãy ra tay giúp đỡ nhà họ Triệu được không?”
Lưu Hải Yến lắc đầu nói:
“Chị! Tại sao đến bây giờ chị vẫn còn bối rối như vậy! Trước đây, chị đã thề rằng chị có thể lấy được kho báu từ nhà họ Triệu, lấy chìa khóa hộ mệnh của nhà họ Triệu, bố luôn luôn tin tưởng chị, đồng ý cho chị và Triệu Khải Thời bên nhau để chị thực hiện được mục đích đó. Bây giờ bố thấy chị đã có tình cảm thật với Triệu Khải Thời, nếu em ra tay giúp nhà họ Triệu, em cũng sẽ bị cấm túc và quản lý tại nhà giống như chị.
“Em nói đúng! Em gái, bây giờ chị phải làm sao đây, chị không muốn Triệu Khải Thời xảy ra chuyện!”
Lưu Hải Yến thở dài nói:
“Chị! Em nghĩ Lưu Vũ Tiến cũng sẽ không xuống tay với Triệu Khải Thời, còn những người khác của nhà họ Triệu thì em không dám chắc. Chị nên ăn một chút đi, chỉ có như vậy chị mới có cơ hội được gặp lại Triệu Khải Thời và Triệu Niệm. Chị cứ như vậy, cơ thể và tinh thần sẽ suy sụp trước khi gặp lại được bọn họ. Chỉ cần chị còn sống, chị vẫn sẽ có cơ hội được nhìn thấy hai người họ, đúng không?”
“Em nói đúng, chị ăn, chị sẽ ăn!”
Nhìn thấy chị gái Lưu Văn Nhân cuối cùng cũng chịu ăn, Lưu Hải Yến vui vẻ nói: “Chị ơi, em đi ăn với chị nhé!”
Tại nhà họ Triệu!
Sau khi Triệu Khải Thời nhìn thấy vệ sĩ Lương Ngọc Long, người đã gắn bó hơn hai mươi năm với mình từ từ nhắm mắt, ông đã rơi nước mắt, ôm lấy thi thể của Lương Ngọc Long. Lưu Vũ Tiến một cước đá văng Triệu Khải Thời xuống đất, nói:
“Triệu Khải Thời, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Nếu ông vẫn không chịu nói ra tung tích kho báu của nhà họ Triệu và tung tích của chiếc chìa khóa hộ mệnh, tôi sẽ tra tấn ông bằng mọi cách cho đến khi ông chịu nói ra thì thôi.”
Lưu Vũ Tiến nói xong liền bước thẳng tới chỗ Triệu Hiền. Triệu Hiền nhìn thấy Lưu Vũ Tiến trong mắt hiện lên một tia tà mị, sợ hãi trốn ở phía sau phụ thân Triệu Khải Lễ. Triệu Khải Lễ đứng trước, che chắn cho con gái mình, nhìn chằm chằm Lưu Vũ Tiến, quát:
“Lưu Vũ Tiến, anh muốn làm gì?’
“Mau tránh ra! Lưu Vũ Tiến tôi có nhiều mỹ nữ vây quanh lắm, nhưng không có ai đẹp bằng Triệu Hiền. Hơn nữa cô ta còn là minh tinh nổi tiếng ở Đông Nam Á, nghe nói cô ta còn chưa có bạn trai. Làm sao tôi có thể trở thành kẻ ngoài cuộc được chứ nhỉ?”
“Đồ cầm thú! Nếu anh dám động con gái của tôi, tôi sẽ sống chết với anh!” Triệu Khải Lễ rống lên.
“Đánh tôi? Haha…ông có tư cách gì?” Lưu Vũ Tiến chế nhạo.
Triệu Khang và Triệu Cao nhìn thấy Lưu Vũ Tiến chuẩn bị động vào người Triệu Hiền, hai người xông lên, liền bị Lưu Vũ Tiến dùng chân đạp bay ra ngoài.Triệu Khải Lễ đứng ra đối đầu với Lưu Vũ Tiến, Lưu Vũ Tiến là một cao thủ của “Địa bảng”, đối với một người nho nhã như Triệu Khải Lễ, việc đối đầu với Lưu Vũ Tiến không khác nào lấy trứng chọi đá. Lưu Vũ Tiến vươn tay, chặn Triệu Khải Lễ chỉ bằng một lòng bàn tay. Triệu Khải Lễ dùng hết sức lực cũng không cử động được gì.
“Bốp!”
Lưu Vũ Tiến tát Triệu Khải Lễ một cái, rồi lấy tay đẩy ra ngoài. Triệu Khải Trí và Triệu Khải Đức giật bắn người, liền bị Lưu Vũ Tiến tiến tới tấn công. Thấy Triệu Hiền chuẩn bị chạy, Lưu Vũ Tiến sải bước chạy tới, ôm lấy eo Triệu Hiền.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Đồ cầm thú, buông tôi ra!”
Triệu Hiền giãy dụa một cách khó khăn, nhưng cánh tay của Lưu Vũ Tiến rất mạnh, giống như một cái nẹp thép, thậm chí dù cô có cố gắng phản kháng cũng không thể làm gì được. Lưu Vũ Tiến ngửi tóc Triệu Hiền, có vẻ thích thú, nói:
“Thơm quá! Triệu Hiền, cô không biết sao, thật ra tôi đã thèm muốn cô từ lâu rồi. Cô không phát hiện ra sao? Thật ra bên cạnh cô có rất nhiều người muốn theo đuổi, nhưng tất cả những kẻ đó đều bị tôi xua đuổi rồi!”
Triệu Hiền hét lên “A! A!” Và không ngừng hét lên:
“Anh thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Những người khác của gia tộc nhà họ Triệu thấy Lưu Vũ Tiến có ý định gây sự với Triệu Hiền, nam nữ, trẻ con đều xông lên.
“Chặn bọn họ lại cho tôi!” Lưu Vũ Tiến ra lệnh cho các thuộc hạ. Lưu Vũ Tiến bế Triệu Hiền chuẩn bị đi về phía một gian phòng.
“Dừng lại!’
Triệu Khải Thời từ trên mặt đất đứng dậy. Vẻ mặt ủ rũ, chậm rãi đi về phía Lưu Vũ Tiến. Người của Lưu Vũ Tiến ngăn Triệu Khải Thời lại. Lưu Vũ Tiến một tay ôm cổ Triệu Hiền, vừa nhìn về phía Triệu Triệu Khải Thời, đối phương hét lên:
“Cho Triệu Khải Thời vào đi!”
Triệu Khải Thời đi tới chỗ cách Lưu Vũ Tiến không tới hai mét, đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Lưu Vũ Tiến nói:
“Buông Tiểu Hiền ra!”
“Ông tưởng muốn nói tôi buông là buông sao? Ông cho rằng ông vẫn là người nhà họ Triệu sao? Quỳ xuống!” Lưu Vũ Tiến tức giận nói với Triệu Khải Thời. Thấy Triệu Khải Thời không chịu quỳ xuống, tay Lưu Vũ Tiến trên cổ Triệu Hiền càng siết mạnh. Triệu Hiền bị Lưu Vũ Tiến nhấc lên bằng một cánh tay. Đột nhiên hơi thở của cô như bị nghẹt thở, và chân cô đạp lên không trung.
“Quỳ xuống!”
Lưu Vũ Tiến trừng trừng nhìn Triệu Hiền, rống lên:
“Triệu Khải Thời, tôi kêu ông quỳ, ông có nghe thấy không? Bằng không ông hãy nhìn Trần Hiền từ từ mà chết đi!”
Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí, Triệu Khải Đức và những người khác đều bị chặn lại. Xem Lưu Vũ Tiến ép Triệu Khải Thời quỳ xuống.
Triệu Khải Lễ kêu lên:
“Đại ca, đừng!”
Phập!
Triệu Khải Thời quỳ xuống trước mặt Lưu Vũ Tiến. Nếu Triệu Hiền bị làm nhục, đây là điều mà Triệu Khải Thời không muốn nghĩ tới. Vì vậy, danh dự, sự ô nhục, nhân phẩm, tất cả những thứ đó Triệu Khải Thời đều gạt qua.
“Tiến lên đây cho ta!” Lưu Vũ Tiến lạnh lùng nhìn Triệu Khải Thời.
Sau khi Triệu Hiền được đặt xuống, cô thở hồng hộc. Khuôn mặt xinh xắn vốn đã mưa như hoa lê lại bật khóc nức nở.
“Đại thúc, đừng!”
Triệu Khải Thời tiến lên về phía Lưu Vũ Tiến, bị Lưu Vũ Tiến giẫm lên. Sau đó, anh ta lấy điện thoại di động trong túi ra và chụp nhiều tư thế khác nhau trước ống kính. Sau khi quay xong, anh ta tỏ ra rất hả hê với việc mình vừa làm, quay sang nói với Triệu Khải Thời:
“Triệu Khải Thời, tôi đã chuẩn bị kỹ càng những thứ này để gửi cho con trai của ông, ông nghĩ ông ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi sẽ tha cho nhà họ Triệu ư, ông đúng là quá ngây thơ rồi! Trừ khi ông cho tôi biết nơi ông để kho báu nhà họ Triệu và chiếc chìa khóa hộ mệnh. Bằng không, nhà họ Triệu các người hãy đợi những đòn tra tấn và trả thù không có hồi kết đi!”