Triệu Hùng nói cho Tần Ngũ Gia biết rằng hiện tại Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia, Tần Thất Gia và Tần Cửu Gia đều ở Hải Phòng.
Anh cũng nói bản thân anh đang xây dựng làng Ngũ Tộc và một ngôi đền tưởng niệm.
Thân phận của Tần Ngũ Gia đã bị bại lộ, để tập đoàn Thiên Thanh tìm thấy, nhất định sẽ không thể yên ổn lâu dài được nữa. Triệu Hùng yêu cầu Tần Nguyên sớm đưa gia đình tới Hải Phòng càng nhanh càng tốt. Tới khi đó, anh sẽ cử người ở Thanh Hóa hoặc Hải Phòng giúp đỡ bọn họ.
Tần Nguyên đã thở dài và nói: “Nếu không phải vì bệnh của bố cậu, cậu đã tới Hải Phòng để tìm cháu rồi. Cũng chính vì bệnh của ông cụ nên chúng ta mới để lộ danh tính. Cũng may, ông ngoại thứ năm của cháu đề cao cảnh giác, đề xuất sử dụng người thay thế cho mình, nếu không hậu quả thực quá nghiêm trọng.”
Triệu Hùng cân nhắc một lát rồi nói với Tần Nguyên: “Cậu ơi, cháu muốn hỏi thẳng một chút, con trai của cậu dường như có chút không đáng tin.”
“Phận làm bố, có ai mà không muốn con mình thành rồng thành phượng chứ. Cậu cũng biết Mạnh Lương nhà cậu có chút kém cỏi, nhưng nó cũng là máu mủ của cậu. Hổ dữ còn không ăn thịt con, làm sao cậu có thể nhẫn tâm bỏ nó đi chứ.”
Triệu Hùng nhận ra Tần Nguyên quyết tâm dẫn theo con trai, vì vậy anh cũng không nỡ yêu cầu ông bỏ lại Tần Mạnh Lương. Nhưng Tần Mạnh Lương này là một tên nhát gan lại nhu nhược, nhất định anh phải cho người theo dõi sát sao anh ta.
Nghĩ vậy, Triệu Hùng gật đầu và nói: “Cậu, cháu nghĩ mọi người vẫn nên đi càng sớm càng tốt. Tập đoàn Thiên Thanh lần này tổn thất nhiều mạng người như vậy, nhất định bọn họ sẽ trả đũa anh điên cuồng hơn. Nếu còn chậm trễ, e rằng sẽ không kịp mất.”
“Nhưng cháu một mình ở thành phố Hải Vân có sao không?”
“Cậu đừng lo.”
Triệu Hùng một lần đeo mặt nạ vào và lập tức trở thành một người khác, cười nói: “Chỉ cần mọi người không nói ra, không ai biết được danh tính thật của cháu cả. Nhân tiện, mọi người cũng đừng vội tiết lộ danh tính của cháu cho người khác.”
“Cháu yên tâm, ngoại trừ cậu và ông, sẽ không ai khác biết được chuyện này.”
Tần Nguyên nói với Tần Ngũ Gia: “Bố, cậu ấy nói đùng. Lần này tập đoàn Thiên Thanh đã tổn thất quá nhiều nhân lực, bọn chúng chắc chắn sẽ trả đũa chúng ta. Chúng ta nên sớm rời khỏi Hải Vân đi thôi.”
Tần Ngũ Gia gật đầu và nói: “Sản nghiệp của nhà họ Tần cũng đã bán gần hết để lấy tiền mặt rồi. Vậy con mau sắp xếp đi, ngày mai chúng ta rời khỏi đây.”
Tần Ngũ Gia có chút nóng lòng muốn gặp Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia, Tần Thất Gia và Tần Cửu Gia.
“Đúng rồi, vậy còn chú sáu thì sao?” Tần Ngũ Gia hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu và nói: “Ông ngoại thứ sáu hiện tại vẫn còn an toàn, vì vậy cháu cũng không muốn làm ông ấy lo lắng.”
“Cũng tốt. Lũ chó Am Cẩu này quá quỷ quỵt, gia đình sum họp cùng nhau bàn đối sách là tốt nhất. Những năm qua, anh em chúng ta đã bị chia cách mỗi người một nơi, ông thực sự rất nhớ bọn họ.”
Triệu Hùng ở lại trò chuyện với bố con Tần Ngũ Gia một lúc, sau đó mới rời đi. Anh còn nói ngày mai sẽ đích thân tới đây tiễn nhà họ Tần.
Trước khi rời đi, Triệu Hùng cũng hỏi lại thông tin về người tên Lạc Như Dương từ Tần Nguyên về Luo Tương Dương.
Tần Nguyên nói với Triệu Hùng rằng kể từ khi nhà họ Lạc bị phá sản, không ai biết Lạc Như Dương đã đi đâu. Tuy nhiên, ông ấy có một đứa cháu trai tên là Lạc Vinh hiện đang sống tại Hải Vân, cuộc sống thực rất khó khăn.
Sau khi nhận được thông tin và địa chỉ của nhà họ Lạc, Triệu Hùng và Hoa Di đã rời đi.
Trên đường về, Hoa Di đã cười với Triệu Hùng và nói: “Chúc mừng anh. Em cũng không ngờ anh lại gặp được người thân tại nơi này.”
Triệu Hùng cười và nói: “Chính anh còn không dám nghĩ có thể gặp được ông ngoại thứ năm trong tình huống này. Nếu các ông ngoại khác biết chuyện, nhất định bọn họ sẽ rất cao hứng.”
“Anh muốn về khách sạn ngay hay tới nhà họ Lạc?” Hoa Di hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhận thấy rằng lúc này đã là buổi trưa, hơn nữa bọn họ còn chưa ăn cơm. Anh liền nói với Hoa Di: “Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó tới nhà họ Lạc xem thử.”
“Được rồi!” Hoa Di lập tức gật đầu.
Họ tới một nhà hàng nhỏ ăn vài món bình dân. Theo địa chỉ Tần Nguyên đưa, sau khi ăn xong cả hai cùng tới một nơi gọi là hẻm Đại Đồng.
Bên trong con ngõ nhỏ là những ngôi nhà lụp xụp siêu vẹo, đối lập hoàn toàn so với những tòa nhà cao tầng của thành phố Hải Vân.
Triệu Hùng hơi nhíu mày. Tuy anh đã biết trước nhà họ Lạc sau khi phá sản, gia cảnh nghèo túng nhưng cũng không ngờ bọn họ sẽ sống ở một nơi như thế này.
Ngay khi vào hẻm, anh liền nghe thấy tiếng một phụ nữ đang khóc.
“Đừng lấy tivi của chúng tôi, đừng lấy đồ đạc của chúng tôi.”
Triệu Hùng và Hoa Di nghe thấy tiếng khóc, lập tức đưa mắt nhìn nhau, rảo bước tiền về nơi phát ra âm thanh.
Điều khiến họ vô cùng bất ngờ, đó là ngôi nhà này lại chính là địa chỉ mà Tần Nguyên đã cung cấp cho họ.
Trong sân, một người phụ nữ bị đẩy ngã trên mặt đất. Có bốn người đàn ông khỏe mạnh đang đi qua lại, vừa nhìn liền nhận ra là đám vô lại địa phương, ôm tivi và một số đồ vật khác ra ngoài.
Triệu Hùng và Hoa Di không biết chuyện gì đang xảy ra, nên họ chỉ có đứng yên, không lên tiếng.
Dưới mái hiên, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi ngồi xổm dưới đất tự ôm lấy cánh tay, ngơ ngẩn đến ngốc nghếch.
Người phụ nữ quay sang người đàn ông và nói: “Lạc Vinh, anh không phải là đàn ông sao? Bọn đã lấy đi tất cả những thứ có giá trị trong nhà chúng ta rồi. Làm sao có thể sống được nữa đây.”
Người đàn ông tên Lạc Vinh vẫn không nói lời nào cả, dáng vẻ ngu ngốc ngồi đờ đẫn một chỗ.
Đột nhiên nghe thấy một người đàn ông la lớn: “Khốn kiếp. Các người thiếu tiền của chúng tôi, tính ra cũng tới mấy trăm triệu. Mấy thứ này của các người còn không đáng giá tới vài chục triệu. Chẳng bõ bèn gì.”
“Tiền thiếu nợ, chúng tôi sẽ từ từ trả các anh. Xin các anh đừng lấy đồ của chúng tôi, được chứ.
Con tôi rất thích xem tivi, đó là thứ giá trị duy nhất trong nhà chúng tôi.”
“Mẹ mày!” Người đàn ông đó đá người phụ nữ xuống đất và nói: “Không có tiền còn đòi xem tivi sao? Cứ đem tiền trả trước rồi nói.”
Đúng lúc này, từ trong phòng chạy ra một cô bé tầm sáu, bảy tuổi. Cô bé chạy tới chỗ người phụ nữ, vòng tay ôm cô và khóc nức nở: “Mẹ, mẹ ơi.”
Người phụ nữ ôm đứa bé trong vòng tay và khóc không thành tiếng.
Triệu Hùng và Hoa Di càng thêm tức giận khi Lạc Vinh vẫn ngồi dưới mái hiên, từ đầu đến cuối chưa nói dù chỉ một câu. Anh ta cứ vậy ôm lấy cánh tay, như thể đã rơi vào cõi mộng.
Triệu Hùng không ngờ Lạc Vinh lại là một người đàn ông hèn nhát như vậy.
Đồ đạc trong nhà bị người ta lấy đi, vợ con bị ức hiếp, vậy mà anh ta không dám hé răng lên tiếng.
Như vậy cũng xứng là đàn ông sao?
Hoa Di thấy Triệu Hùng không nói lời nào, nhưng bản thân cô không chịu được cảnh một đám đàn ông bắt nạt một người phụ nữ yếu đối. Huống hồ, người này có có một đứa con.
“Dừng lại, các người mau bỏ hết những đồ vật đó xuống.” Ho Di lạnh lùng bước lên, nhìn thẳng vào những người đàn ông đang bê đồ và quát lớn.
Người đàn ông dữ tợn vừa rồi nghe tiếng quát thì đưa mắt nhìn lại. Hắn ta cau mày, lại chỉ thấy hai người dáng vẻ bình thường, mỏng manh yếu đuối. Vì vậy hắn cũng không để Triệu Hùng và Hoa Di vào mắt.
Người đàn ông trừng mắt nhìn Hoa Di và hét lên: “Mấy người kia, các người nên bớt lo chuyện bao đồng đi. Nhà họ Lạc bọn họ nợ chúng tôi rất nhiều tiền, đương nhiên phải trả nợ rồi. “Nếu không có tiền thì lấy đồ vật gán nợ, cũng không có gì là không công bằng cả.”
“Thiếu nợ phải trả, hẳn là không có gì sai. Nhưng phải qua luật pháp phân định. Nếu tòa án xác định tịch thu tài sản của họ thì các anh mang đồ đi là đúng. Có điều, lấy đồ của người khác mà không có giấy phép thì chính là ăn cướp.”