Lạc Vinh nói với vợ: “Vợ ơi, anh không muốn ly hôn. Em đã nói em sẽ không rời bỏ anh mà.”
“Nhưng lúc trước anh hứa hẹn với tôi những gì?” Vợ của Lạc Vinh hỏi ngược lại: “Anh nói anh sẽ cho tôi hạnh phúc, làm cho tôi và Mai Nhi mỗi ngày đều thật vui vẻ. Nhưng sau khi nhà họ Lạc phá sản, anh mỗi ngày nếu không say xỉn thì lại làm việc bỏ nửa chừng. Tôi đã khuyến khích anh và cho anh cơ hội. Nhưng anh thật sự làm tôi thất vọng.”
“Mai Nhi, chúng ta đi thôi.” Lạc Vinh nắm tay con gái, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!” Lạc Vinh gọi vợ.
Triệu Hùng nhìn Lạc Vinh, chỉ thấy mấy ngón tay anh ta giật giật.
Ngay sau đó, Lạc Vinh cầm cây gậy trong tay và bước đến gần một tên vô lại.
Anh ta vung cây gậy lên và đập tới tấp vào hắn: “Chết tiệt! Để các ngươi bắt nạt những người lương thiện.”
Bị đánh liên tiếp, tên lưu manh vội vàng ôm đầu xin tha: “Anh Lac, đừng đánh, đừng đánh nữa.”
Lạc Vinh dường như trở nên phấn khích hơn, anh vung gậy lên đánh ba người còn lại.
Tới khi anh nhìn thấy đầu của một tên bị chính anh đánh tới chảy máu, đôi mắt anh liền ngập tràn sợ hãi, lẩm bẩm nói: “Máu … máu …”
Anh ném cây gậy trong tay xuống, chạy tới chỗ vợ.
“Vợ ơi, em thấy rồi đấy, anh đã đánh bọn họ.” Lạc Vinh nói.
Vẻ mặt vợ Lạc Vinh vẫn lạnh như băng, nói với anh: “Lạc Vinh, tôi với anh là vợ chồng, tôi cũng mong anh có thể trở thành một người đàn ông đích thực. Tôi không thể ở trong cái nhà này nữa, càng không thể để Mai Nhi bị người ta coi thường. Mười giờ sáng ngày mai, chúng ta gặp nhau tại cục dân chính làm thủ tục ly hôn.”
“Mẹ, mẹ đừng ly hôn với bố.” Cô bé tên Mai Nhi ôm chân mẹ mà nói.
Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi nói: “Nếu con muốn tiếp tục sống cùng bố, vậy được rồi, con cứ ở lại đây đi.”
Nói xong, cô quay người rời đi một cách phẫn nộ.
“Mẹ ơi!” Mai Nhi vội vàng đuổi theo mẹ.
Chờ đến khi Lạc Vinh đuổi ra tới bên ngoài, vợ anh đã mang theo con gái lên một chiếc taxi và rời đi.
Triệu Hùng và Hoa Di không ngờ chuyện sẽ tiến triển theo hướng này.
Hoa Di đến bên cạnh Triệu Hùng và hỏi: “Chúng ta làm gì bây giờ?”
Triệu Hùng nhún vai nói: “Chuyện này chỉ có thể dựa vào Lạc Vinh, người khác không giúp được.”
Hoa Dì thở dài: “Chà, không ngờ một ngôi nhà đang yên ổn, nói kết thúc là sẽ lập tức kết thúc.”
Triệu Hùng liên tưởng tới chính bản thân mình đã ở rể trong nhà họ Lý suốt mấy năm.
Lúc đó anh vô cùng suy sút, bị người ta gọi là đồ ăn hại, cũng bởi vì bản thân không thoát khỏi nỗi đau sau cái chết của mẹ. Nhưng Lạc Vinh cũng không phải như vậy Anh ta bị ảnh hưởng bởi sự phá sản của nhà họ Lạc, kết quả là mất hết tự tin, không dám làm bất cứ việc gì.
Nếu Lạc Vinh không thể tự vượt qua nỗi sợ của chính mình, anh ta chỉ có thể mãi mãi thất bại.
Lúc này, Lạc Vinh ủ rũ, thất thểu quay về.
Anh ta đưa mắt nhìn Triệu Hùng một cái. Triệu Hùng toan mở miệng, lại thấy anh ta nhìn hai người nhưng không mấy quan tâm, vẻ mặt ảm đạm bước nhanh vào trong nhà.
Triệu Hùng nhíu mày, nhìn đám du côn nằm trên mặt đất rên rỉ, quát lớn: “Sao nữa? Các người bị đánh còn chưa đủ hả? Muốn nằm đây ăn vạ hay sao mà còn chưa đúng dậy?”
Bọn họ nghe thấy vậy thì vội vàng bò dậy, gương mặt lấm lét sợ hãi, nhanh chóng chuồn khỏi đó.
“Đứng lại.” Triệu Hùng lại quát bọn chúng.
Tên cầm đầu run rẩy hỏi Triệu Hùng: “Đại ca, bọn em đã để lại hết đồ đạc của bọn họ lại rồi. Mong anh giơ cao đánh khẽ, thả bọn em đi.”
“Nhà họ Lạc nợ ông chủ của các anh bao nhiêu tiền?”
“Hơn 700 triệu.”
“Sao lại nợ nhiều như vậy?” Triệu Hùng hỏi.
“Chuyện đó …” Tên vô lại có vẻ hơi lưỡng lự.
Triệu Hùng lạnh giọng: “Nói!”
Tiếng quát này quá mức chói tai, mấy tên du côn nghe thấy thì giống như sét đánh giữa trời quang.
“Lạc Vinh vay tiền của ông chủ chúng tôi để kinh doanh, do thiếu … thiếu tiền.”
“Mượn tiền để bắt đầu kinh doanh?” Triệu Hùng cau mày lại hỏi: “Ông chủ của các anh cho vay nặng lãi à? Tiền vốn ban đầu là bao nhiêu?”
“175 triệu.”
“Vay bao lâu rồi?”
“Hai năm.”
“Trong hai năm từ 175 triệu đã lên tới 700 triệu. Như vậy còn không phải vay nặng lãi thì là gì nữa?”
Triệu Hùng nói với tên vô lại một cách lạnh lùng: “Về nói với ông chủ của anh hủy bỏ khoản nợ này của Lạc Vinh đi. Nếu không, để tôi biết được các anh vẫn còn tới nhà họ Lạc gây sự, tôi sẽ tự mình tìm tới tận cửa. Nghe rõ chưa?”
“Nghe … tôi nghe rõ rồi.’
“Biến đi!”
Một tiếng “biến” rơi xuống, mấy tên côn đồ nghe thấy liền giống như một bản nhạc thần tiên, ai nấy đều vắt chân lên cổ chạy khỏi nhà họ Lạc một cách hoảng loạn.
Sau khi một bọn chúng đã đi hết, Triệu Hùng nói với Hoa Di: “Mau lên, vào xem thế nào.”
Hoa Di “vâng” một tiếng.
Triệu Hùng ôm theo chiếc tivi LCD, Hoa Di đỡ mấy thứ đồ lặt vặt, cùng nhau vào nhà.
Ngay khi vào bên trong, bọn họ không khỏi kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt.
Ngoại trừ chiếc tivi mà Triệu Hùng đang bê cùng mấy món đồ trong tay Hoa Di, trong nhà chỉ có vài vật dụng nấu nướng cơ bản. Trong nhà không có cả tủ quần áo, đừng nói đến một món đồ gì đó tử tế.
Có thể miêu tả toàn bộ ngôi nhà này là chỉ có bốn bức tường.
Triệu Hùng thấy Lạc Vinh đang sắp xếp đồ đạc, muốn đi ra ngoài liền hỏi anh ta: “Anh định đi đâu sao?”
“Đúng vậy, tôi phải đưa vợ về.”
Lạc Vinh nói xong, ánh mắt dừng trên người Triệu hùng và Hoa Di, liền ấp úng hỏi: “Hai người là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”
“Anh tên là Lạc Vinh?” Triệu Hùng hỏi.
“Đúng vậy. Tôi là Lạc Vinh.” Lạc Vinh đã gật đầu.
Triệu Hùng trong lòng mừng thầm, nói với Lạc Vinh: “Ông nội anh có phải là ông chủ của dược phẩm Như Dương, Lạc Như Dương không”
Trước kia, nhà họ Lạc tại Hải Vân này cũng có chút tiếng tăm. Vì vậy việc Triệu Hùng biết đến cái tên Lạc Như Dương, theo Lạc Vinh nghĩ thì không có gì kỳ lạ.
Lạc Vinh liền thở dài và nói: “Nếu anh đã biết tôi là người nhà họ Lạc, thì hẳn là anh cũng biết nhà họ Lạc đã phá sản rồi. Hai người đến để chế giễu chúng tôi sao?”
“Không phải, tôi muốn tìm ông nội anh. Xin hỏi, ngài ấy hiện tại đang ở đâu, tôi có chuyện cần hỏi.”
“Hai người muốn gặp ông nội tôi sao?”
“Đúng. Có một số việc, tôi muốn đích thân hỏi ông ấy.”
Lạc Vinh nói: “Nếu không phải vì hai người vừa ra tay giúp tôi, tôi nhất định sẽ cho rằng hai người đang lấy tôi làm trò cười. Ông tôi đã chết rồi.”
“Đã chết ư?”
Triệu Hùng và Hoa Di nghe vậy thì vô cùng chấn động.
Bọn họ vừa mới nghe Tần Ngũ Gia nói một chút thông tin về người kế thừa Thuật Tĩnh, không ngờ là Lạc Như Dương lại đã không còn nữa.
Lạc Vinh đã gật đầu và nói: “Ông nội tôi mắc ung thư hai năm trước. Như mọi người đã biết, nhà họ Lạc của tôi đã phá sản một thời gian dài, vì vậy thậm chí tôi không thể chi trả các chi phí y tế. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chữa cho ông tôi.”
“Tôi nghe nói ở khu vực Vân Giang, có người biết Thuật Tĩnh. Anh có nghe ông nội anh nói gì về chuyện này không?” Triệu Hùng không cam lòng, cố gắng hỏi thêm.
Lạc Vinh chỉ lắc đầu rồi nói: “Thực xin lỗi anh. Tôi không nghe được gì về kỹ thuật Thuật Tĩnh này cả. Có điều, nghe nói tại Vân Giang thực sự rất phổ biến kỹ thuật này, chỉ là tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Cảm ơn hai người đã giúp tôi. Bây giờ tôi phải nhanh chóng đưa vợ về, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.”