Bộ dạng bây giờ Triệu Khải Thời giống như không nghe thấy lời nói của Lưu Vũ Tiến vậy, trông đầu ông ta một mực quanh quẩn cuộc trò chuyện giữa Lưu Văn Nhân và Lưu Vũ Tiến.
Thấy Lưu Vũ Tiến phải rời khỏi, Triệu Khải Thời nắm lấy cây cột, gằn hỏi Lưu Vũ Tiến: "Lưu Vũ Tiến, cậu nói rõ ràng lời này cho tôi, cái chết của Tần uyển rốt cuộc có liên quan gì tới Văn Nhân?"
Lưu Vũ Tiến nở nụ cười tà mị với Triệu Khải Thời, sau đó quay người rời đi.
Triệu Khải Thời không có nhận được câu trả lời mong muốn, tức giận đến phát điên lên.
"A! A!..."
Triệu Khải Thời dùng sức lung lay cây cột, giống như muốn vặn gãy nó vậy.
Chỉ tiếc rằng đây là Thiên lao!
Sau khi phát ti3t tức giận, Triệu Khải Thời chán nản mệt mỏi ngồi ở trên mặt đất, hai mắt trống rỗng, trong đầu nghĩ tới các khả năng có thể xảy ra, thì thào: "Chuyện này không có khả năng, chuyện này không có khả năng."
Khi con người đối mặt với sự thật, mà liên quan đến người thân cận mình, bình thường bọn họ sẽ không muốn tin tưởng sự thật, càng tự tạo ra lý do để tự lừa dối mình.
Nếu như cái chết của Tần Uyển thực sự có liên quan với Lưu Văn Nhân. Như vậy thì dù cho Triệu Khải Thời cưới Lưu Văn Nhân nhiều năm như vậy vì nhà họ Triệu, nhưng cũng không thể chối bỏ tội lỗi của ông ta.
Triệu Khải Thời bây giờ chỉ muốn biết được chân tướng! Bằng không thì ông ta cũng không có mặt mũi mà đi gặp Tần Uyển dưới mặt đất.
Thành phố Hải Vân!
Khi Triệu Hùng biết Tiểu Đậu đã trúng Tiêu Độc, ông nội lại đang ở một chỗ tên là Lâm Mao, anh và Hoa Di quyết định đi một chuyến tới Lâm Mao trước.
Lâm Mao là một cái địa phương cực kỳ vắng vẻ ở khu vực sông Hồng. Trước đi khi, Triệu Hùng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Đường đến khu vực sông Hồng là đường vòng quanh núi, cho nên sẽ thường xuyên xảy ra các loại thiên tai như đất đá sạt lở...
Triệu Hùng thuê một chiếc xe bán tải, mặc dù ngồi xe này không thoải mái, nhưng mà năng lực vượt địa hình cực mạnh, thân xe rộng lớn, có thể thích ứng đủ loại địa hình. Ngoài ra thì anh lại mua thêm một cây kiếm thông thường và cây dao găm, anh giấu trường kiếm ở dưới xe, dao găm thì để ở bên trong ống quyền, dễ dàng mang theo bên người.
Trừ cái đó ra, thức ăn và nước uống cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Sau khi mang theo mọi thứ, chỉ chờ xuất phát đến sông Hồng.
Vị trí địa lý của sông Hồng vô cùng phức tạp,ngoại trừ giáp ranh với mỗi cái huyện thị, còn cùng tiếp giáp với nước Nam An.
Vốn dĩ Triệu Hùng định đi theo sau Lạc Vinh, để có thể âm thầm bảo vệ anh ta. Nhưng mà sau chuyện của Tiểu Đậu, anh không thể không đi tới sông Hồng trước thời hạn.
Đêm trước khi đi, Hoa Di đi tới gian phòng của Triệu Hùng.
"Anh không chuẩn bị đi cùng Lạc Vinh sao?" Hoa Di hỏi.
Triệu Hùng cười khổ nói:
"Không thể chiếm được cùng lúc cá và tay gấu. Tuy nói cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, nhưng mà nhà họ Triệu có nhiều người cần anh đi cứu hơn. Mục đích chúng ta đi tới thành phố Hải Vân lần này chính là để tìm kiếm truyền nhân thuật Tĩnh. Bây giờ mất biết bao công sức mới có manh mối, chúng ta phải tranh thủ hành động mới được. Còn Lạc Vinh thì chỉ có thể nhìn vận khí của anh ta mà thôi.
"Anh có thể cứu được anh ta lần một lần hai, nhưng mà không thể cứu được cả đời. Có chút cực khổ phải tự bản thân trải qua mới được."
Hoa Di mỉm cười, nói: "Xem ra mấy năm sinh hoạt ở rể đã để anh lắng đọng không ít."
"Đúng vậy." Triệu Hùng cười cười.
"Hoa Di, anh có thể hỏi em một vấn đề riêng được không?" Triệu Hùng nói.
Hoa Di thấy dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Triệu Hùng, hỏi: "Sao đột nhiên lại nghiêm túc với em như vậy. Hỏi đi, giữa chúng ta cũng không cần nói chuyện kiểu chính thức như thế."
"Dung mạo của em xinh đẹp như vậy mà sao còn không có kết hôn? Là sợ cưới sao?" Triệu Hùng hỏi.
Hoa Di không nghĩ tới, cái gọi là vấn đề riêng của Triệu Hùng là chỉ chuyện hôn nhân đại sự của cô ấy.
Hoa Di thở dài, nói: "Chúng ta có câu thành ngữ gọi là, buổi sáng bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Người, một khi bị thường, kỳ thực sẽ có bộ dạng giống như con nhím vậy, gặp phải chuyện gì cũng luôn ưa thích tự bao vây lại bản thân. Khi em còn học y, bởi vì lý luận y thuật khác loại cho nên thường xuyên xảy ra tranh chấp với các học sinh khác. Lúc đó có một đàn anh đứng ra ép bọn họ, ủng hộ quan điểm của em."
Giảng đến nơi đây, Hoa Di nở nụ cười, nói: "Đương nhiên! Bọn họ không biết tổ tiên của em là thần y Hoa Đà. Em cũng không có khả năng bộc lộ thân phận thật sự của em."
"Từ đó về sau, đàn anh kia đã theo đuổi em điên cuồng. Dáng dấp anh ta cao lớn lại đẹp trai, lại là con cháu nhà y. Có thể nói là tài hoa hơn người. Em nghĩ là mình đã tìm được tình yêu chân chính, nhưng mà điều để em không nghĩ tới là anh ta lại giấu em, có quan hệ qua lại với con gái của một cán bộ cấp cao."
"Từ đó về sau, em cũng chưa bao giờ tiếp nhận những người đàn ông khác."
Hoa Di vén nhóm tóc bay bay về bên tai, cười khổ nói: "Em có phải rất thất bại hay không?"
Triệu Hùng nói: "Hoa Di, bây giờ em đã hành y cứu thế, đã tạo dựng nên không ít danh tiếng, kỳ thực cũng là một loại thành công khác rồi."
"Vậy thì khác, nếu nói về phương diện tình yêu, em là một người thất bại." Hoa Di cười khổ nói: "Kỳ thực, ở một mình như thế này cũng rất tốt. Dù sao thì em cũng không có gặp được người nào thích hợp, em cũng sẽ không muốn bốc lên nguy hiểm mà yêu nhau."
Triệu Hùng muốn khuyên nhủ Hoa Di vài câu, nhưng mà anh cảm nhận được Hoa Di nhìn vài chuyện còn rõ ràng hơn cả anh.
Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa.
Triệu Hùng nghe được tiếng bước chân thì anh cũng có thể đoán được người đến là Triệu Hiền.
"Là Triệu Hiền!" Triệu Hùng nói, sau đó đứng dậy đi tới trước mở cửa phòng ra.
Sau khi mở cửa, anh thấy Triệu Hiền đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng mà anh mua, xinh đẹp động lòng người đứng ở trước mặt anh, đẹp giống như là búp bê vậy.
Thấy Hoa Di cũng ở đây, Triệu Hiền đi vào phòng rồi nở nụ cười chào hỏi: "Chị Hoa, chị cũng ở đây à."
Hoa Di biết Triệu Hiền tìm Triệu Hùng hẳn là muốn nói chuyện gì, cho nên cô ấy hiểu ý đứng dậy nói: "Hai anh em các người nói chuyện đi, tôi về phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn phải xuất phát sớm."
"Chị Hoa, không có chuyện gì đáng ngại cả. Cùng một chỗ tâm sự đi." Triệu Hiền mời Hoa Di.
Hoa Di nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Không được, chị thực sự đã buồn ngủ. Lưu chút thời gian cho anh em hai người."
Hoa Di phất phất tay Triệu Hiền rồi quay người rời khỏi gian phòng của Triệu Hùng.
Sau khi Hoa Di rời đi, Triệu Hùng hỏi Triệu Hiền: "Triệu Hiền, em có chuyện gì sao?"
"Anh Hùng, em có chút sợ hãi."
Triệu Hiền chui vào trong ngực của Triệu Hùng.
Triệu Hùng ôm bả vai Triệu Hiền, không hiểu hỏi: "Triệu Hiền, em sợ điều gì? Có anh Hùng ở đây bảo vệ em thì rất là an toàn, anh sẽ không để cho em gặp nguy hiểm đâu."
"Không! Em là đang lo lắng Bác cả." Triệu Hiển rúc vào trong ngực Triệu Hùng, giải thích: "Bác cả vì em mà đưa bản đồ bảo tàng cho Lưu Vũ Tiến. Em lo lắng, một khi để Lưu Vũ Tiến biết bản đồ bảo tàng là giả, bác cả sẽ gặp nguy hiểm."
Triệu Hùng làm sao mà không lo lắng cho an toàn của Triệu Khải Thời được chứ. Nhưng mà thành phố Hải Vân cách Nha Trang rất xa. Mà nhà họ Lưu ở Nha Trang càng là đầm rồng hang hổ.
Coi như Triệu Hùng đứng vị trí thứ hai trên Thiên bang, anh cũng không có can đảm một mình xông vào nhà họ Lưu.
Anh an ủi Triệu Hiền: "Triệu Hiền, tất cả đều là số mệnh. Hy vọng chúng ta đi chuyến này có thể nhanh chóng tìm được truyền nhân Thuật Tĩnh. Chỉ cần giải trừ Tiêu Độc của người nhà họ Triệu, thì chúng ta không cần kiêng kỵ điều gì nữa, có thể buông tay đánh cược với Am Cẩu một lần."