"Bố."
Mai Nhi kêu một tiếng, cô bé nhào vào trong vòng ôm của Lạc Vinh.
Một tay Lạc Vinh ôm bà xã Phương Ái Như, một tay lại ôm con gái. Một nhà ba người, hoàn toàn đắm chìm trong sự vui sướng được trùng phùng.
Lạc Vinh bỗng nhớ tới Triệu Hùng cùng với Hoa Di, anh ta vội vàng buông bà xã Phương Ái Như và con gái Mai Nhi của mình ra. Anh ta quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Hùng, Hoa Di, Kim Châu, Hà Ngọc Kỳ cùng với Triệu Niệm vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa.
Vẻ mặt Lạc Vinh đầy vẻ ngượng ngùng lúng túng, anh ta vội vàng xoay người đi đến bên cạnh đám người Triệu Hùng, anh ta nói với vẻ áy náy: "Anh Triệu =, bác sĩ Hoa, thật xin lỗi. Đều do tôi nhất thời quá vui mừng mà đã làm lơ mọi người."
"Không có sao đâu." Triệu Hùng cười.
Mắt thấy một nhà Lạc Vinh trùng phùng với nhau, Triệu Hùng không khỏi nhớ tới bà xã Lý Thanh Tịnh cùng với con gái Dao Châu của mình.
Nếu như anh mà trở về Hải Phòng, thì cũng sẽ là một quang cảnh ấm áp như thế này.
"Ái Như, em mau mời anh Triệu và bác sĩ Hoa bọn họ vào nhà ngồi đi. Ở thung lũng Dược Vương nếu không phải gặp được đám người anh Triệu, e rằng anh thật sự không trở về được nữa rồi."
Phương Ái Như vừa nghe thấy thế, cô ấy vội vàng mời đám người Triệu Hùng vào trong nhà ngồi.
Lạc Vinh vui vẻ nói, anh ta sẽ đi chợ mua một vài nguyên liệu nấu ăn, buổi trưa sẽ uống mấy ly với Triệu Hùng.
Thấy Lạc Vinh bày ra một bộ dáng vui mừng, Triệu Hùng không nhẫn tâm từ chối, uống mấy ly cũng sẽ không làm chậm trễ chính sự đâu.
"Để tôi đi với anh." Triệu Hùng nói.
Vì thế, hai người Lạc Vinh và Triệu Hùng cùng đi chợ.
Lạc Vinh mua rất nhiều đồ ăn về, Phương Ái Như tự mình xuống bếp, làm một bàn rượu thức ăn phong phú.
Lúc ăn cơm, Lạc Vinh nước miếng tung bay kể cho bà xã Phương Ái Như nghe về cuộc gặp gỡ ở thung lũng Dược vương.
Phương Ái Như nghe xong cả quá trình thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Chỉ là dựa theo lời kể của Lạc Vinh, có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của thung lũng Dược vương.
Mai Nhi hỏi Triệu Hùng: "Chú Triệu, ở trong thung lũng Dược vương thật sự có con rắn khổng lồ như vậy sao?"
"Đúng vậy."
Triệu Hùng cười, anh nói với Mai Nhi: "Không chỉ có trong núi sâu mới có rắn lớn, mà dưới biển cũng sẽ có rắn lớn nữa. Cho nên, cháu nhất định không được đi đến mấy chỗ vùng dã ngoại hoang vu."
"Cháu sẽ không chạy loạn đâu. Con rắn lớn kia sẽ ăn thịt người hả chú?"
"Sẽ ăn thịt người đó."
Triệu Hùng không khỏi nhớ tới chuyện chính bản thân anh đã bị con rắn lớn đó nuốt vào bụng, rồi tự mình đập vỡ bụng rắn rồi thoát ra ngoài.
Trong tình huống lúc đó, thật sự là nguy hiểm lại càng thêm nguy hiểm, đổi lại là một người khác, nhất định là chết chắc rồi.
"Đúng rồi, Lạc Vinh tôi thương lượng với anh một việc." Triệu Hùng vừa ăn thức ăn vừa nói với Lạc Vinh.
Lạc Vinh nhìn Triệu Hùng mà hỏi: "Anh Triệu, có chuyện gì, anh cứ việc nói thẳng là được rồi."
"Mấy thảo dược quý hiếm mà anh đã hái được này, anh tính bán bao nhiêu tiền?"
"Chắc tầm hơn sáu tỉ. Đây đều là dược liệu quý hiếm cả, rất đáng tiền đó." Lạc Vinh nói.
Triệu Hùng gật đầu, anh nói: "Tôi cho anh mười lăm tỉ, anh bán mấy thứ dược liệu này lại cho tôi đi."
"Mười lăm tỉ?"
Lạc Vinh nghe xong thì cực kỳ hoảng sợ, anh ta nói: "Anh Triệu, anh là ân nhân cứu mạng của tôi. Hơn nữa mấy thứ dược liệu này, còn có một phần là do anh và bác sĩ Hoa hái giúp tôi nữa. Nếu thật sự muốn thì tôi có thể cho mọi người một phần."
"Không. Mấy thứ dược liệu căn bản không mua được trên thị trường. Anh cũng biết, bác sĩ Hoa là một bác sĩ, thứ cô ấy coi trọng nhất chính là dược liệu. Mấy thứ dược liệu này, tôi muốn toàn bộ."
"Như vậy à."
Lạc Vinh suy nghĩ, anh ta nói: "Vậy anh cứ đưa tôi sáu tỉ là được rồi."
"Mấy thứ dược liệu này của anh trị giá mười lăm tỉ, cứ quyết định như vậy đi."
Triệu Hùng nói với Lạc Vinh: "Anh gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi chuyển tiền qua cho anh."
"Nhưng tiền anh cho tôi cũng quá nhiều rồi. Mọi người đã giúp tôi nhiều như vậy rồi, tôi làm gì không biết xấu hổ mà cầm tiền của mọi người nữa chứ."
Hoa Di cười, cô ấy nói với Lạc Vinh: "Lạc Vinh, so với mười lăm tỉ mà nói, ở trong mắt tôi mấy thứ dược liệu này của anh càng quý giá hơn. Đây là anh đã mạo hiểm tính mạng hái về được, anh vẫn nên cầm đi. Lúc này các người càng cần số tiền này hơn. Có số tiền này rồi, anh sẽ có thể cho vợ và con gái của anh một cuộc sống tốt."
"Vẫn là đưa cho tôi sáu tỉ đi. Có sáu tỉ là đã có thể giải quyết được cuộc sống khó khăn trước mắt của tôi rồi." Lạc Vinh kiên trì không chịu nhận mười lăm tỉ.
Hoa Di thấy Lạc Vinh kiên trì không chịu nhận, cô ấy chỉ vào Triệu Hùng rồi hỏi Lạc Vinh: "Lạc Vinh, anh có biết thân phận thật sự của Triệu Hùng là gì không?"
Lạc Vinh sửng sốt, anh ta lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Hoa Di lại hỏi một câu: "Vậy anh có biết thân phận thật sự của Triệu Hiền là gì không?"
Lạc Vinh suy nghĩ, anh ta nói: "Dường như nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra được."
Hoa Di cười, cô ấy nói: "Triệu Hùng là người nắm quyền của một công ty có giá trị nghìn tỉ trên thị trường, mà Triệu Hiền là nghệ sĩ nổi tiếng nhất Đông Nam Á. Bây giờ hẳn là anh đã hiểu được, bọn họ không thiếu mười lăm tỉ này rồi chứ?"
"Trên nghìn tỉ?"
Lạc Vinh bị cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta hiểu rất rõ, nhân vật có xuất thân trên nghìn tỉ là phân lượng gì rồi. Không ngờ, Triệu Hùng còn trẻ tuổi thế mà đã là người nắm quyền của một công ty trên nghìn tỉ trên thị trường rồi.
Đây vẫn là Hoa Di nói ít lại rồi, tài sản chân chính của Triệu Hùng, còn nhiều hơn gấp mấy lần cái này nữa.
Mai Nhi nhìn Triệu Hiền rồi nói với bác sĩ Hoa: "Dì ơi, dì gạt người. Ngôi sao lớn Triệu Hiền rất xinh đẹp."
Triệu Hiền giơ tay lên, tháo mặt nạ trên mặt mình xuống, cô cười nhìn về phía Mai Nhi rồi nói: "Bây giờ thì sao?"
"A. Cô thật sự là ngôi sao lớn họ Triệu sao?" Mai Nhi vui mừng nói.
Ngay cả một đứa bé cũng nhận ra Triệu Hiền, không khó tưởng tượng được mức độ nổi tiếng của Triệu Hiền ở khu vực Đông Nam Á.
Phương Ái Như thấy trong tay Triệu Hiền có một chiếc mặt nạ da người màu bạc mỏng như cánh ve, trong nháy mắt biến thành một người xinh đẹp, không phải ngôi sao Triệu Hiền thì là ai nữa chứ.
"Cái này..." Phương Ái Như bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Lạc Vinh vội vàng giải thích với bà xã Phương Ái Như của mình: "Ái Như, anh Triệu bọn họ là bởi vì tránh né kẻ thù nên mới ngụy trang thôi. Thật ra, anh Triệu là một anh chàng đẹp trai, bác sĩ Hoa cũng là một người xinh đẹp đó."
Triệu Hùng và Hoa Di không lột mặt nạ trên mặt ra.
Vẻ mặt Triệu Hùng nghiêm túc nói: "Chuyện này, hy vọng mọi người giữ bí mật giúp tôi."
"Anh Triệu, xin yên tâm. Mọi người là ân nhân của Lạc Vinh tôi, đương nhiên tôi sẽ giữ bí mật cho mọi người rồi."
Biết được Triệu Hùng là người nắm quyền của công ty nghìn tỉ trên thị trường, lúc này Lạc Vinh mới vui vẻ lấy thẻ ngân hàng ra.
Triệu Hùng có thẻ VIP mà ngân hàng đặc biệt cấp cho, sở hữu quyền lợi chuyển tiền vô hạn. Anh trực tiếp chuyển mười lăm tỉ cho Lạc Vinh.
Rất nhanh, Lạc Vinh nhận được thông báo đã nhận được mười lăm tỉ.
Hoa Di viết cho Lạc Vinh một địa chỉ, để cho anh ta giúp đưa dược liệu về Hải Phòng.
Mọi người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện vui vẻ, mãi cho đến mặt trời lặn xuống núi.
Triệu Hùng tự mình đưa đám người Hoa Di đến sân bay, sau một hồi tạm biệt, chính mắt nhìn thấy đám người Hoa Di đi lên máy bay.
Lạc Vinh hỏi Triệu Hùng: "Anh Triệu, nếu không anh ở lại thành phố Hải Vân thêm một đoạn thời gian đi. Để tôi làm hết khả năng của một chủ nhà."
"Không được. Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm nữa. Tôi cũng phải đi đến cửa kiểm tra an ninh rồi, chúng ta sau này còn gặp lại."
"Anh phải đi rồi sao?" Vẻ mặt Lạc Vinh khiếp sợ.
Triệu Hùng gật đầu, anh nói: "Chuyện này vô cùng cấp bách. Tôi bắt buộc phải lập tức đi làm ngay."
Anh vỗ bả vai Lạc Vinh, anh nói: "Lạc Vinh, tin rằng sau này anh nhất định sẽ có một cuộc sống khác. Tôi đi đây, sau này còn gặp lại."
Thấy Triệu Hùng khăng khăng muốn đi, Lạc Vinh ôm Triệu Hùng một cái, anh ta cảm động đến mức rơi nước mắt nói: "Anh Triệu, nếu không phải là anh, có thể tôi vẫn còn là tên nhát gan, kẻ bất lực ai gặp cũng ức hiếp được. Là anh đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi. Cảm ơn anh."
"Muốn cảm ơn thì cảm ơn bản thân anh đi. Là anh đã chiến thắng chính mình, mới có được tương lai sáng lạng. Tôi đi đây, có cơ hội thì đến Hải Thành tụ họp nhé."
"Chắc chắn rồi."
Nhìn theo bóng dáng rời đi Triệu Hùng, hốc mắt của một người lớn to đầu như Lạc Vinh, thế mà lại trở nên ướt át.