Ngày hôm sau, sau khi Triệu Hùng dậy sớm thì ngồi xếp bằng ở trên giường, luyện nội công Dịch Cân kinh.
Mỗi một lần hít vào, mỗi một lần thở ra, ba mươi sáu lần một ngày, bảy mươi hai lần hai ngày. Triệu Hùng liên tục ngồi hết hai ngày, nhất thời cảm thấy nội lực trong cơ thể tràn đầy, thần thanh khí sảng, quét sạch hết mỏi mệt trong cơ thể.
Ngày hôm qua anh phong trần mệt mỏi đi hết cả một ngày, sau đó thì tới nửa đêm mới ngủ được. Sau khi hoàn thành ngồi thiền luyện khí thì cả người anh trở nên tinh thần sáng láng.
Sau khi hoàn thành ngồi thiền, Triệu Hùng lại đi đến trong sân, ngắt lấy một nhánh cành cây làm trường kiếm, luyện Bùi mân kiếm pháp hai lần.
Thế ngoại cao nhân Đường Tử Hoa đã từng nói với Triệu Hùng, nếu Triệu Hùng kiên trì luyện tập Dịch Cân kinh thì trong vòng mười năm sẽ đột phá Thiên bảng để bước chân lên cao thủ Thần bảng, trở thành cao thủ trẻ tuổi nhất của Thần bảng.
Cho nên, một khi rãnh rỗi, Triệu Hùng sẽ cần cù luyện công, chưa bao giờ dám buông thả.
Thực lực, chính là gốc rễ để Triệu Hùng bảo vệ, cũng gọi là sức lực của Am Cẩu.
Sau khi luyện xong hai lần kiếm pháp, trên người Triệu Hùng đã sớm mồ hôi nhễ nhại.
Triệu Hùng thấy Niên Bình Sinh đứng ở nơi cách đó không xa, anh bỏ cành cây ở trong tay mình ra, chậm rãi đi về phía Niên Bình Sinh.
Trong ánh mắt của Niên Bình Sinh tràn đầy vẻ cưng chiều tán dương.
Ông là người nhìn Triệu Hùng lớn lên, bây giờ thấy Triệu Hùng có thành tựu cao như vậy, tất nhiên là Niên Bình Sinh hết sức vui mừng.
"Cậu Hùng, tuy tôi không hiểu võ công, nhưng đứng ở phía xa cũng có thể cảm nhận được sát khí của bộ kiếm pháp này. Dường như tôi đã giẫm vào trong phạm vi khí tràng của cậu là sẽ bị công kích vậy." Niên Bình Sinh cười nói.
"Không sai."
Triệu Hùng gật đầu, anh nói với Niên Bình Sinh: "Bộ kiếm pháp này của tôi là được ngộ ra từ trong một bức vẽ của thời Đường, rất thâm sâu khó dò. Nếu như có người tới gần, xác thật là sẽ bị kiếm khí gây thương tích."
"Cậu chủ, hôm nay tôi có thể tập hợp người lại rồi, cậu muốn khi nào thì bắt đầu hành động?" Niên Bình Sinh hỏi.
Triệu Hùng suy nghĩ, anh nói: "Thời gian không sớm cũng không muộn, chỉ cần ông triệu tập người xong thì sẽ lập tức triển khai hành động. Đúng rồi, cái tên nhóc Lưu Vũ Tiến kia, bây giờ đang ở Đà Lạt hay là Nha Trang?"
"Ở bệnh viện Thái Tuế. Nghe nói, Nhà họ Lưu mời chuyên gia khoa chỉnh hình tốt nhất trong nước đến tiến hành ghép chân tay cho anh ta."
"Bệnh viện Thái Tuế?" Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu mày.
Anh hỏi Niên Bình Sinh: "Ông Niên, có cách nào có thể để tôi trà trộn vào trong bệnh viện Tô Đại Trung không?"
"Cậu chủ, cậu có còn nhớ cái người tên Lý Thành Trung này không?"
"Còn nhớ. Sao vậy?" Triệu Hùng hỏi ngược lại.
Lý Thành Trung, là một trong những cô nhi mà bố của Triệu Hùng, Triệu Khải Thời thu dưỡng. Sau này, Nhà họ Triệu chuyển nhà ra nước ngoài, lúc ấy mấy cô nhi mà Triệu Khải Thời thu dưỡng, toàn bộ đều được giữ lại, do Niên Bình Sinh tiếp tục giúp đỡ bọn chúng học xong đại học.
Niên Bình Sinh nói với Triệu Hùng: "Bây giờ Lý Thành Trung đang ở bệnh viện Thái Tuế, đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa ngoại, tôi tìm cậu ta là được."
Triệu Hùng nghe xong thì mừng rỡ, anh thúc giục Niên Bình Sinh: "Ông Niên, vậy ông nhanh chóng liên lạc với Lý Thành Trung đi, bảo anh ta đưa tôi trà trộn vào trong đó."
"Không thành vấn đề, để tôi lo cho." Niên Bình Sinh hết sức tự tin nói.
Sau khi ăn sáng xong, Triệu Hùng ngồi ở trong sân, đang ở vắt óc suy nghĩ bước hành động tiếp theo.
Lúc này, Niên Bình Sinh dẫn theo một người đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi, đeo mắt kính tơ vàng vội vàng đi tới.
Mặc dù đã rất nhiều năm chưa gặp Lý Thành Trung, nhưng Triệu Hùng vẫn là liếc mắt một cái đã nhận ra anh ta.
Niên Bình Sinh dẫn theo Lý Thành Trung đi tới trước mặt Triệu Hùng, Lý Thành Trung cung kính hỏi Triệu Hùng: "Cậu Hùng."
"Anh Trung." Triệu Hùng cười, anh chủ động giơ một cánh tay ra với Lý Thành Trung.
Hai bàn tay to của hai người đàn ông gắt gao nắm chặt lại với nhau.
"Cậu Hùng, cậu thay đổi thật nhiều."
"Sao anh lại không thay đổi chút nào vậy? Thay đổi lớn nhất, chính là đeo mắt kính." Triệu Hùng cười.
Nếu không phải có có sự giúp đỡ của bố Triệu Hùng, Triệu Khải Thời, tuyệt đối sẽ không có Lý Thành Trung ngày hôm nay. Cho nên, mặc dù anh ta đang làm việc ở bệnh viện Thái Tuế, chính là vì một ngày kia, có thể báo đáp ân tình của Nhà họ Triệu.
Lý Thành Trung cũng đã nghe nói tới chuyện Triệu Khải Thời gặp chuyện không may, nhưng anh ta chỉ là một bác sĩ, anh ta chỉ có thể lo lắng suông thôi.
Buổi sáng sau khi nhận được điện thoại của Niên Bình Sinh, nói Triệu Hùng cần sự trợ giúp của anh ta, Lý Thành Trung không nói hai lời đã vội vàng chạy tới nhà cũ của Nhà họ Triệu.
"Đã lập gia đình chưa?" Triệu Hùng hỏi Lý Thành Trung.
Lý Thành Trung "Ừm" một tiếng, anh ta nói: "Lập gia đình rồi. Cô ấy là y tá trưởng trong bệnh viện của chúng tôi."
"Không tồi."
Triệu Hùng gật đầu, anh đi thẳng vào vấn đề nói với Lý Thành Trung: "Anh Trung, anh có biết Lưu Vũ Tiến đang ở bệnh viện của các anh không?"
"Biết. Nhưng phòng bệnh của anh ta thuộc loại đặc biệt chăm sóc đặc biệt, căn bản không vào được."
"Không sao hết, anh cứ lợi dụng chức vụ, đưa tôi vào trong bệnh viện Thái Tuế là được rồi."
"Cái này thì đơn giản, chỉ là phải ủy khuất cậu chủ rồi. Tôi nói cậu là trợ lý thực tập mới đến của tôi, như vậy mới có thể che đậy được tai mắt."
Triệu Hùng gật đầu, anh nói với Lý Thành Trung: "Vậy cứ làm như thế đi."
"Cậu chủ Hùng, khi nào thì cậu muốn đến bệnh viện Thái Tuế?" Lý Thành Trung hỏi.
"Ngay bây giờ."
"Xe của tôi đậu ở ngoài cửa, vậy cậu đi theo tôi đi."
"Được."
Triệu Hùng gật đầu, anh dặn dò Niên Bình Sinh toàn lực đi làm chuyện mà anh đã phân phó cho ông ta vào tối hôm qua, sau đó anh rời đi cùng với Lý Thành Trung.
Triệu Hùng thấy Lý Thành Trung lái một chiếc xe Audi A6 màu đen, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Ngồi ở trên xe, Lý Thành Trung vừa lái xe, vừa tán gẫu với Triệu Hùng về chuyện sau khi xa cách.
Vì vậy Triệu Hùng mới biết, mấy người mà bố anh Triệu Khải Thời đã giúp đỡ năm đó, mỗi người đều tự đứng trên đôi chân của mình ở trong xã hội, gây dựng nên các ngành các nghề.
Có lẽ, cái này chắc gọi là trồng nhân nào, gặt quả nấy.
Nếu không phải năm đó Triệu Khải Thời đã giúp đỡ cho mấy cô nhi như Lý Thành Trung bọn họ, Lý Thành Trung cũng sẽ không toàn tâm toàn ý báo đáp lại cho Nhà họ Triệu đâu.
Lúc sắp đến bệnh viện Thái Tuế Lý Thành Trung đang chuẩn bị dặn dò Triệu Hùng, bảo anh sau khi tiến vào bệnh viện thì cứ theo sát mình. Thì anh ta lại phát hiện bên cạnh bên cạnh lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ.
Một phát hiện này, dọa cho Lý Thành Trung sốc một trận.
"A. Cậu chủ Hùng, cậu đây là…"
Triệu Hùng giơ tay ra kéo một cái, để lộ ra một miếng mặt nạ da người mỏng như cánh ve xuất hiện trong tay anh.
Anh giải thích với Lý Thành Trung: "Anh Trung, đeo cái thứ này lên, hẳn là không ai nhận ra tôi đâu nhỉ?"
"Cậu chủ Hùng, cậu đây là làm thế nào được vậy?"
Lý Thành Trung không biết kỹ năng này của Triệu Hùng gọi là Thuật dịch dung, còn tưởng rằng Triệu Hùng biết Thuật đổi mặt.
Lý Thành Trung không phải người trong võ lâm, cho dù có giải thích với anh ta thì anh ta cũng nghe không hiểu.
Triệu Hùng nói thêm: "Đây là một loại thuật ngụy trang, sẽ không bị người khác nhận ra được."
"Cậu chủ Hùng, đôi tay này của cậu thật lợi hại. Đừng nói người khác không nhận ra cậu, ngay cả tôi cũng không nhận ra cậu rồi đây. Nếu không phải là biết cậu ngồi ở bên cạnh tôi, gần như tôi đã cho rằng ban ngày ban mặt mà gặp quỷ rồi." Lý Thành Trung xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên là đã bị dọa sợ không nhẹ.
Triệu Hùng vỗ bả vai của Lý Thành Trung nói: "Đừng khẩn trương. Đến lúc đó, anh giúp tôi làm một thân phận thích hợp, rồi anh đi làm chuyện của anh là được."
"Cậu chủ Hùng, cậu muốn giết Lưu Vũ Tiến sao?"
Lý Thành Trung dùng giọng điệu căm hận mà nói: "Về chuyện của ông chủ, tôi đã nghe ông Niên nói rồi. Nếu không phải phòng bệnh của Lưu Vũ Tiến được bảo vệ nghiêm ngặt, tôi cũng muốn đi ám sát anh ta."
"Đừng xúc động. Anh không phải người trong võ lâm, đừng dấn thân vào vũng nước đục. Anh Trung, bây giờ anh đã có vợ rồi, vẫn là lấy gia đình làm trọng. Mọi chuyện đều có tôi rồi, lần này tôi đến đây, chính là để cho bọn họ phải trả một cái giá đắt."