Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1420

Lúc Vu Lăng và Triệu Hùng lần lượt đi ra khỏi nhà kho thì bị Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo tránh ở trong một gian phòng khác vừa đúng lúc nhìn thấy.

Lâm Thanh Thảo nói với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, cô quả nhiên là đoán đúng rồi, tên Vu Lăng này dường như có vấn đề."

"Không, người có vấn đề chính là người thanh niên đi ra cùng với Vu Lăng kia. Đi, chúng ta theo sau." Lưu Hải Yến nói xong, cô ta mở cửa ra rồi dẫn theo Lâm Thanh Thảo vội vàng đi theo.

Triệu Hùng cảm thấy có người đang mình đuổi theo mình, bước chân của anh càng nhanh hơn.

"Cô chủ, nguy rồi. Anh ta sắp đi vào thang máy rồi." Lâm Thanh Thảo nói.

Lưu Hải Yến phân phó giúp việc Lâm Thanh Thảo: "Lâm Thanh Thảo, co đi thang bộ xuống chặn anh ta lại, tôi đi một thang máy khác xuống."

"Vâng."

Lâm Thanh Thảo lên tiếng, cô ta vội vàng chạy về phía cầu thang bộ.

Sau khi Triệu Hùng đi vào thang máy, Lưu Hải Yến cũng đi vào một chiếc thang máy khác.

Sau khi Triệu Hùng đi ra khỏi thang máy, bởi vì không quen đường bệnh viện nên anh đi không nhìn đường.

Anh dám khẳng định rằng, người đang đuổi theo anh chắc chắn là Lưu Hải Yến.

Cũng không phải Triệu Hùng e ngại gì Lưu Hải Yến, mà là anh không muốn ở cái thời điểm then chốt này mà chạm mặt với Lưu Hải Yến mà thôi.

Triệu Hùng đang đi thẳng phía trước thì đột nhiên nghe được tiếng gọi của Lưu Hải Yến truyền đến từ phía sau: "Bác sĩ kia, xin anh chờ một chút."

Lúc này, một nữ hộ sĩ đi tới chỗ Triệu Hùng, gấp giọng hỏi anh: "Xin hỏi, anh là Lý Tề Minh sao?"

Triệu Hùng sửng sốt, thấy cô nữ y tá trưởng này rất quen mắt, anh gật đầu mà nói: "Là tôi."

"Đi theo tôi." Nữ hộ sĩ nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng đi theo nữ hộ sĩ vội vàng rời khỏi nơi đó.

Người bệnh cùng với người nhà bệnh nhân trong đại sảnh bệnh viện cực kỳ nhiều, Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo lập tức sắp đuổi kịp được Triệu Hùng rồi, không nghĩ tới anh ta lại đi theo một nữ hộ sĩ rời đi.

Hiển nhiên nữ hộ sĩ là ngựa quen đường cũ với bệnh viện này, cô ta dẫn theo Triệu Hùng rời đi rất nhanh.

Sau khi đi tới phía sau cánh cửa bệnh viện, nữ hộ sĩ nói với Triệu Hùng: "Anh Triệu, anh đi nhanh đi. Vừa rồi hình như có người đang đuổi theo anh đó."

"Cảm ơn. Cô là…"

"À. Tôi là vợ của Lý Thành Trung, tên là Tôn Giai Kỳ, là Lý Thành Trung bảo tôi tới tiếp ứng cho anh đó." Tôn Tinh tự giới thiệu.

Triệu Hùng "À" một tiếng, không nghĩ tới y tá trưởng trước mắt này lại chính là vợ của Lý Thành Trung.

"Chị dâu, cảm ơn chị. Cũng cảm ơn anh Trung giúp tôi. Tôi đi trước đây."

"Tạm biệt." Tôn Tinh phất tay với Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói "Tạm biệt" một tiếng, rồi rất nhanh rời khỏi bệnh viện Thái Tuế.

Anh vừa cởi áo blouse trắng trên người ra, vừa vẫy một chiếc xe taxi. Đi đến gần nhà cũ của Nhà họ Triệu, rồi đi bộ vào trong nhà.

Thấy Triệu Hùng đã trở lại, lập tức có người chạy đi thông báo cho quản gia Niên Bình Sinh.

Bệnh viện Thái Tuế.

Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo tìm kiếm khắp nơi một hồi lâu mà cũng không đuổi kịp Triệu Hùng.

Lâm Thanh Thảo nói với vẻ tức giận: "Cô chủ, hóa ra người kia còn có đồng lõa nữa?"

Lưu Hải Yến gật đầu, cô ta nói: "Nơi này không an toàn, lập tức liên hệ với bệnh viện ở Nha Trang, chuyển cậu chủ về đó."

"Vậy có cần tra rõ tên nội ứng trong bệnh viện này không?"

"Tạm thời thì không cần, cũng không tạo thành uy hiếp gì được cho chúng ta hết. Hơn nữa chúng ta còn chưa có xác định được thân phận của đối phương." Lưu Hải Yến nói.

"Được, vậy tôi đi liên hệ với bệnh viện ở Nha Trang."

Lưu Hải Yến đứng ở trước cửa bệnh viện, trong lòng cô ta đang tự hỏi về tính khả thi của thân phận đối phương?

Bóng dáng của người nọ dường như là Triệu Hùng, nhưng rõ ràng Triệu Hùng còn đang ở Hải Phòng mà, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở thành phố Đà Lạt được chứ? 

Nhưng nếu không phải là Triệu Hùng, vậy thì là ai đến bệnh viện dò hỏi tin tức của Lưu Vũ Tiến chứ?

Nhà cũ của Nhà họ Triệu.

Niên Bình Sinh vội vàng đi tới phòng lớn, thấy Triệu Hùng bình yên vô sự đang ngồi uống trà ở trong phòng, trái tim treo trên cuống họng mới yên tâm mà đặt xuống được.

"Cậu chủ, cậu không làm gì Lưu Vũ Tiến chứ?" Niên Bình Sinh lo lắng mà hỏi.

Triệu Hùng nói: "Vốn cũng sắp thuận lợi làm xong rồi, không ngờ cô hai của Nhà họ Lưu Nha Trang lại đến đó."

"Cậu chủ, tôi cho rằng có thể xuống tay với Lưu Vũ Tiến trễ một chút, vẫn nên đi tìm ông chủ trước thì quan trọng hơn."

Triệu Hùng gật đầu, anh hỏi: "Ông Niên, việc mà tôi phân phó cho ông đã làm thỏa đáng chưa?"

"Làm thỏa đáng rồi. Bên này chúng ta chiêu mộ được tổng cộng là tám trăm người. Lúc trước, tôi ra giá cho bọn họ sáu triệu một ngày, nhưng chỉ thuê được có ba trăm người. Sau này, tôi nâng giá lên tới mười lăm triệu một ngày thì mới thêu được ước chừng khoảng hơn hai ngàn người. Cuối cùng, tôi đã chọn ra được tám trăm người có thân thể cường tráng ở trong đó."

"Có đủ tiền không? Không đủ thì tôi chuyển cho ông một ít." Triệu Hùng hỏi Niên Bình Sinh.

"Vẫn đủ. Lúc ông chủ rời đi đã cho để lại cho tôi một ít tiền. Hơn nữa, với thu nhập của gia tộc nhà họ Triệu trước kia, tiền thu vào cũng coi như không tồi."

Triệu Hùng gật đầu.

Một người mười lăm triệu, lập tức tìm được tám trăm người, một ngày sẽ phải tốn hết mười hai tỷ. Chỉ có điều, chỉ cần có thể tìm được Triệu Khải Thời, tiêu số tiền này cũng đáng giá.

"Bảo người đi tung tin tức ra chưa?" Triệu Hùng hỏi.

"Tung ra rồi, đã có người bắt đầu đi đến Hỏa Tiêu bên kia rồi. Đã tạo thành không ít phiền phức cho người của Nhà họ Lưu Nha Trang. Chỉ có điều, tôi nghĩ ngày mai mới có thể đạt tới giá trị mong muốn của chuyện này."

Triệu Hùng bảo Niên Bình Sinh đi thả chút gió, nói Hỏa Tiêu Đà Lạt có vàng. Như vậy, sẽ làm cho một vài người hám giàu đều đi Hỏa Tiêu tìm bảo vật.

Tuy Nhà họ Lưu Nha Trang đã lấy được quyền khai phá của Hỏa Tiêu Đà Lạt, nhưng một mảnh lãnh địa này thuộc loại tư nhân. Pháp luật không ép dân, đối mặt với lượng lớn người lên núi tìm bảo vật, bọn họ cũng không làm sao được.

Niên Bình Sinh để cho một vài vệ sĩ xen lẫn trong trong đó, ở chân núi, cố ý làm bộ dạng như là nhặt được vàng. Lại ở chỗ có một ít cỏ dại và đá vụn, cũng rải rải một ít vàng vụn. 

Có người thật sự nhặt được vàng, thì sẽ càng tin tưởng vào lời đồn Hỏa Tiêu Đà Lạt có vàng không hề nghi ngờ.

Vì thế, một truyền mười, mười truyền trăm, người lên đường đi tới Hỏa Tiêu Đà Lạt tìm bảo vật cũng càng ngày càng nhiều.

Triệu Hùng nghe Niên Bình Sinh nói, ngày mai mới có thể đạt tới giá trị mong muốn, anh lắc đầu nói: "Không được. Chuyện này, bắt buộc phải lập tức hành động. Nếu không sẽ đêm dài lắm mộng."

Điều làm cho Triệu Hùng lo lắng chính là người phụ nữ Lưu Hải Yến này.

Lưu Hải Yến tuyệt đối là một người phụ nữ thông minh, nếu biết được tin tức này, cô ta chắc chắn sẽ hoài nghi trong đó có điều bất thường. 

Lỡ đâu trên đường lại xảy ra biến cố gì đó, kế hoạch của anh sẽ thất bại ngay.

"Cậu chủ, vậy khi nào thì chúng ta bắt đầu hành động?" Niên Bình Sinh hỏi.

"Ai phụ trách quản lý tám trăm người kia?"

"Triệu Anh Minh."

"Vậy ông gọi Triệu Anh Minh tới đây, rồi tập hợp mấy vệ sĩ có thể trọng dụng được lại. Tự tôi sẽ dẫn theo vệ sĩ của Nhà họ Triệu xen lẫn vào trong trong đó, cho dù là làm cho Hỏa Tiêu Đà Lạt long trời lở đất thì cũng phải tìm cho được bố tôi."

Niên Bình Sinh gật đầu, ông ta nói với Triệu Hùng: "Vậy tôi để người đi gọi Triệu Anh Minh tới đây."

Niên Bình Sinh gọi một tên vệ sĩ ở ngoài cửa tới, để cho tên này đi gọi Triệu Anh Minh đến phòng lớn.

Triệu Anh Minh là vệ sĩ cũ ở Nhà họ Triệu, đã sớm qua tuổi mà bản lĩnh thoăn thoắt đó rồi. Chỉ có điều, Nhà họ Triệu không quên gốc rễ, cũng không khai trừ ông ta, mà là vẫn luôn nuôi dưỡng người đã cống hiến quên mình vì Nhà họ Triệu.

Bệnh viên Thái Tuế, Lưu Hải Yến không đuổi kịp vị khách không mời mà đến Triệu Hùng này, tâm tình của cô ta có chút buồn bực. 

Cô ta lên xe cùng với Lâm Thanh Thảo, đang muốn đi về khách sạn nghỉ ngơi thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô ta vội vàng nhận điện thoại.

Người ở đầu dây bên kia điện thoại hội báo lại với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, không hay rồi. Hỏa Tiêu Đà Lạt đã xảy ra chuyện rồi."
Bình Luận (0)
Comment