Triệu Khải Đức nghe Triệu Hùng nói có cách chữa khỏi “độc dược”, ông ta lắc đầu nói: “Không thể! Đây là điều tuyệt đối không thể. Tiêu Độc không có cách nào chữa được. Nhà họ Triệu đã hỏi ý kiến của hàng chục chuyên gia y tế trong và ngoài nước, bọn họ đều bó tay đối với Tiêu Độc.”
“Chú thật sự là ếch ngồi đáy giếng! Cần phải biết, chỉ có người buộc dây mới cởi được nút thắt. Cháu đã tìm được người thừa kế được Tiêu Độc, cư nhiên có cách giải được độc cho nhà họ Triệu.”
Triệu Hùng vừa nói vừa lấy thuốc giải trong tay, đổ ra hai viên. Họ lần lượt đưa cho Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí và nói: “Chú Tư và chú Năm, đây là thuốc giải độc. Mau uống đi!”
Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí tin tưởng Triệu Hùng, sau khi nhận lấy thuốc giải độc, họ bỏ vào miệng. Thuốc giải độc nhanh chóng hòa với nước bọt nhanh chóng chảy vào khoang bụng.
“Triệu Hùng, cho chú Sáu uống thuốc giải độc. Chú Sáu không còn tranh giành tài sản của gia tộc nữa, tôi sẽ cho cậu toàn bộ tài sản của mình, được không?” hai mắt Triệu Khải Đức nóng rực nhìn chằm chằm bàn tay nắm lọ thuốc trên người Triệu Hùng.
Triệu Hùng đem lọ thuốc ôm lại, nói: “Không được!”
Triệu Khải Đức lao về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng một tay bóp cổ Triệu Khải Đức, Triệu Khải Đức thở không nổi. Sau đó, với một cú bóp mạnh, Triệu Khải Đức ngã xuống đất.
Triệu Khải Đức quỳ trên mặt đất, khẩn cầu anh cả Triệu Khải Thời: “Anh cả! Làm ơn, bảo Triệu Hùng cho tôi thuốc giải được không?”
“Trời khiến làm bậy, còn có thể tha thứ, tự mình làm bâyh không thể sống! Em Sáu, cậu đã phản bội nhà họ Triệu. Theo quy định của nhà họ Triệu, cậu sẽ bị cắt xẻo tứ chi, tiêu diệt gia đình. Chúng ta từng là anh em, không chịu nổi khi thấy cậu chết không còn nguyên vẹn. Đi đi! Tự mình lo lấy thân đi!” Triệu Khải Thời xoay người, không muốn nhìn Triệu Khải Đức.
“Anh cả! Trong người tôi có độc, cho dù rời khỏi nhà họ Triệu cũng là đường cụt. Làm ơn, bảo Triệu Hùng cho tôi thuốc giải. Chỉ cần anh cho tôi thuốc giải, có thể nói cho anh một bí mật kinh khủng.”
“Bí mật gì?” Triệu Khải Thời quay đầu nhìn Triệu Khải Đức hỏi.
“Đưa thuốc giải cho tôi, tôi sẽ nói cho anh biết!” Triệu Khải Đức uy hiếp Triệu Khải Thời.
“Muốn uy hiếp tôi? Vậy cậu cũng không hiểu rõ Triệu Khải Thời tôi đây rồi.”
“Nói thật, ngoài tôi ra, trong nhà họ Triệu còn có nội gián. Anh không muốn biết là ai sao?”
Khi nghe nói có nội gián trong nhà họ Triệu, Triệu Khải Thời, Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Hùng cũng nhíu mày thật chặt.
Anh biết trong nhà họ Triệu có nội gián, nhưng anh không ngờ rằng ngoài Triệu Khải Đức còn có những nội gián khác.
Triệu Hùng nhìn chằm chằm Triệu Khải Đức hỏi: “Nói xem, những người nội gián kia trong nhà họ Triệu là ai?”
“Cậu cho tôi thuốc giải trước.”
Triệu Hùng liếc nhìn cha mình là Triệu Khải Thời, nhìn thấy Triệu Khải Thời gật đầu, liền lấy thuốc giải trong lọ thuốc trong tay ném tới trước mặt Triệu Khải Đức.
Triệu Khải Đức cầm lấy thuốc giải, nhét thẳng vào miệng.
Có được thuốc giải rồi thì mới an tâm.
Trong sáu anh em nhà họ Triệu, Triệu Khải Đức biết một số môn võ công. Nhưng trong mắt Triệu Hùng, một chút võ công của Triệu Khải Đức không có gì đáng nói.
“Nói đi! Nội gián là ai?”
“Anh hai, Triệu Khải Nhân!”
Khi Triệu Khải Đức báo tên “Triệu Khải Nhân”, Triệu Khải Thời, Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí trực tiếp bị sốc tại chỗ. Triệu Hùng cũng choáng váng trước tin tức này, ngay cả Triệu Khải Nhân cũng phản bội nhà họ Triệu.
Triệu Khải Thời nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, chữa bệnh cho chú Sáu của con rồi, phế bỏ hai chân!”
Thân thể Triệu Hùng hơi động, người đã đến trước mặt của Triệu Khải Đức.
“A! Các người...”
Sau khi ông nói xong, liền nghe thấy Triệu Khải Lễ kêu “A!” một tiếng.
Những hạt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu lăn dài trên mặt Triệu Khải Đức.
“Triệu Khải Thời, lời anh nói không đáng tin. Anh bảo buông tha tôi, nhưng lại kêu con trai của anh ta cắt bỏ hai chân của tôi?”
Triệu Khải Thời lạnh lùng nói: “Thuốc giải cho cậu, tính mạng đã an toàn. Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, tội sống không tha. Theo luật của nhà họ Triệu, chặt bỏ tay chân, bây giờ chỉ phế hai chân là đã phạt nhẹ hơn rồi. Em Tư, mang em Sáu giam lại.”
Triệu Khải Lễ đáp lại và gọi hai vệ sĩ của nhà họ Triệu, bắt giữ Triệu Khải Đức lại.
“Anh cả, anh Hai bây giờ đang ở Hải Phòng, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Triệu Khải Trí hỏi Triệu Khải Thời.
Triệu Khải Thời suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta ở đây cũng không an toàn! Lập tức thông báo cho gia tộc họ Triệu đến đây lấy thuốc, chúng ta cùng nhau di chuyển đến Ngũ Tộc Thôn của Triệu Hùng. Lúc đó chúng ta sẽ giải quyết em Hai. Em Năm, đi làm ngay đi!”
“Em biết rồi!”
Triệu Khải Lễ đáp lại, xoay người bước ra ngoài.
Triệu Hùng nói với Triệu Khải Thời: “Bố, tôi không ngờ chú Hai của tôi lại là nội gián. Con trai của ông ta là Triệu Khang thì làm sao?”
“Chỉ cần Triệu Khang một lòng hướng thiện, bố sẽ không truy cứu cháu ấy. Nếu Triệu Khang và chú Hai của con đều giống nhau, vậy không trách bố được.” Triệu Khải Thời trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Đừng bứt dây động rừng, chúng ta đang ở Hải Phòng, tìm chú Hai của con để tính sổ đi!”
Để che giấu thân phận của mình, Triệu Hùng đã lấy ra một chiếc khăn che mặt thông thường và đeo nó lên mặt.
Có rất nhiều thành viên trong nhà họ Triệu, Triệu Hùng lo lắng rằng sẽ có những người có lòng bất chính.
Triệu Hùng đưa thuốc giải cho bố mình, Triệu Khải Thời để ông đi phân phối thuốc giải.
Thời điểm Triệu Khải Thời lấy được thuốc giải, toàn bộ bàn tay của ông đều run lên.
Ông đã đợi ngày này, quá lâu!
Nếu không phải vì nhà họ Triệu, nếu không phải vì gánh nặng trên vai. Làm sao mà Triệu Khải Thời lại không được gặp vợ mình là Tần Uyển lần cuối trước khi bà ấy chết. Đến giây phút cuối cuộc đời cũng không làm bạn ở bên cạnh bà ấy.
Đây là nỗi đau cả đời của Triệu Khải Thời!
Sau khi Triệu Khải Thời phân bố thuốc giải cho các thành viên gia tộc họ Triệu, ông trả lại số thuốc giải còn lại cho Triệu Hùng.
Triệu Khải Thời nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, con đã lâu không bái tế mẹ của mình. Ngày mai chờ chúng ta bái tế mẹ của con xong, sẽ lên đường trở về Hải Phòng.”
Khi nhắc đến “Tần Uyển”, tâm tư của Triệu Hùng lập tức trở nên nặng nề hơn. Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, anh chỉ có thể đến bờ sông để bái tế mẹ mình là Tần Uyển.
Triệu Hùng gật gật đầu, đáp một tiếng:”Được!” rồi lại nói: “Tôi đi tìm Triệu Hằng.”
Triệu Khải Thời hiểu được con trai vẫn không muốn cùng ông nói chuyện về “Tần Uyển”. Nhìn bóng lưng Triệu Hùng rời đi, thật lâu không khỏi thở dài một hơi.
Sau khi Triệu Hằng nhận được thuốc giải độc, cậu ta vui sướng ngất ngây. Cậu ta ngay lập tức báo cho Hạ Hồng Ngọc tin tốt.
Kể từ khi Triệu Hằng biết mình có chất độc trong người, cậu ta bắt đầu xa lánh Hạ Hồng Ngọc.
Triệu Hằng là một người không có ngày mai nên cậu ta không muốn chậm trễ một cô gái tốt như Hạ Hồng Ngọc.
Hạ Hồng Ngọc suy nghĩ cả ngày lẫn đêm, mong chờ cuộc gọi của Triệu Hằng.
Cô ta biết rằng Triệu Hằng đã trở về nước, nhưng cho dù có trở về nước, anh ta cũng nên gọi điện thoại cho mình hoặc gửi tin nhắn cho cô ta biết rằng anh ta đã an toàn! Tuy nhiên, tất cả những chờ đợi hàng ngày đều trở nên vô vọng.
Khi Hạ Hồng Ngọc nhận được tin nhắn của Triệu Hằng, cô ta đã mở ra và thấy: “Hồng Ngọc, đợi tôi với! Tôi sẽ quay lại tìm cô.”
“Triệu Hằng, tôi sẽ đợi anh!”