Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1441

“Cái gì? Anh cả đến rồi?” Triệu Khải Trí cau mày hỏi: “Triệu Hùng, có phải đã xảy ra chuyện gì trong thời gian giả chết của tôi?”

Triệu Hùng nói “Vâng!” sau đó nói tiếp với Triệu Khải Nghĩa quá trình cứu nhà họ Triệu.

Nghe xong lời này, Triệu Khải Nghĩa cả kinh, lẩm bẩm nói: “Cầu trời phù hộ cho nhà họ Triệu của tôi! Cầu trời phù hộ cho nhà họ Triệu của tôi!”

Đầu tiên Triệu Hùng gọi cho cô bảo mẫu nhỏ của Chu Dĩnh, và nhờ cô ta giúp nấu một ít cháo. Ngay sau đó, anh ra lệnh cho vệ sĩ ngoài cửa về nhà lấy cháo.

“Triệu Hùng, đưa tôi đi gặp anh cả!” Triệu Khải Nghĩa mở chăn bông chuẩn bị xuống đất.

“Chú Ba, sau khi ăn xong tôi sẽ đưa ông đến đó.”

“Được rồi!” Triệu Khải Nghĩa gật đầu.

Triệu Khải Nghĩa không phải là một người bốc đồng, và ông ấy biết quan sát tình hình chung.

Lúc đầu, Triệu Khải Thời bị luận tội từ vị trí chủ nhân của nhà họ Triệu, Triệu Khải Nghĩa được chọn làm chủ nhân của nhà họ Triệu vì sự dũng cảm và bình tĩnh của mình.

Trước đó, Triệu Hùng và Triệu Khải Thời cũng đã nghi ngờ rằng Triệu Khải Nghĩa là nội gian của nhà họ Triệu. Nhưng sau này, Triệu Khải Nghĩa đã trả lại chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu cho Triệu Hùng, từ đó anh xua tan nghi ngờ.

Sau khi Triệu Khải Nghĩa uống hết hai bát cháo, liền thúc giục Triệu Hùng đưa ông ấy đi gặp Triệu Khải Thời.

“Chú Ba, chúng ta đi thôi!”

Triệu Khải Nghĩa nhanh chóng đưa chân xuống đất, vừa mới bước một bước đã suýt chút nữa ngã xuống đất. May mà Triệu Hùng nhanh mắt, nhanh tay, đã đỡ Triệu Khải Nghĩa.

“Chú Ba, chú không sao chứ?” Triệu Hùng quan tâm hỏi.

“Không sao đâu!” Triệu Khải Nghĩa cười bất lực nói: “Nằm trên giường gần một tháng, tay chân của tôi cũng sắp thoái hóa rồi.”

Triệu Hùng đỡ Triệu Khải Nghĩa ra khỏi nhà.

Sau khi lên xe, Triệu Hùng lái xe về hướng Ngũ Tộc Thôn.

Ngũ Tộc Thôn nằm gần đường vành đai thứ ba của Hải Phòng, ở thành phố chỉ có bốn đường vành đai này, nó có thể được coi là “thành phố trong thành phố!”

Trưởng ban an ninh của “Ngũ Tộc Thôn” tạm thời do Đao Ngô Tranh từ Cửu Đường phụ trách.

Đao Ngô Tranh là người cẩn thận, từng gặp sóng to gió lớn với Tần Cửu Gia, ông ta quả thực là một ứng cử viên thích hợp.

Nhìn thấy Triệu Hùng đang lái xe đến “Ngũ Tộc Thôn”, Đao Ngô Tranh bước tới và chào Triệu Hùng: “Cậu Triệu!”

Triệu Hùng nói “Ừ!” Và nói với Đao Ngô Tranh: “Đao Ngô Tranh, còn hai ngôi làng khác ở Ngũ Tộc Thôn vẫn chưa được hoàn thành. Trong thời gian này, chúng ta phải tăng cường cảnh giác.”

“Cậu Triệu, đừng lo lắng.” Đao Ngô Tranh nói một cách dứt khoát.

Hệ thống an ninh của “Ngũ Tộc Thôn” gần như ngang với ngân hàng, hơn nữa toàn bộ lực lượng an ninh đều do người của “Cửu Đường” nắm giữ, trong nhà còn có những chuyên gia như Trang Đồng Phú Sói Đen, Tàn Kiếm, Tiết Ân… một đám cao thủ. Nó có thể được ví như một bức tường đồng vách sắt.

Đao Ngô Tranh vốn là thân tín của Tần Cửu Gia, anh em trong đội đều phục tùng Đao Ngô Tranh, dễ quản lý hơn. Vì vậy, Đao Ngô Tranh tự tin sẽ làm tốt công việc này.

Ngô Tranh hiểu sâu sắc ý nghĩa của “Ngũ Tộc Thôn” đối với Triệu Hùng, Triệu Hùng có thể giao phó nhiệm vụ quan trọng này cho chính mình, điều này cũng đủ để thể hiện sự tín nhiệm đối với ông ta.

Sau khi vào Ngũ Tộc Thôn, Triệu Hùng lái xe thẳng đến “thôn nhà họ Triệu.”

Ngũ Tộc Thôn giống như năm chiếc nhẫn khổng lồ. Các làng của mỗi tộc được tách biệt độc lập và được tích hợp thành một thông qua một quảng trường trung tâm đa phương tiện khổng lồ.

Bây giờ là cuối tháng tư, thời tiết ở miền Bắc đã dần trở nên ấm áp hơn. Mấy cành hoa đào, hoa mai đã nở đầy cành thơm rồi. Cỏ cây xanh mướt hòa cùng nắng gió mang đến cho con người cảm giác sảng khoái.

Không ngoa khi nói rằng “Ngũ Tộc Thôn” là một thiên đường.

Ý tưởng thiết kế của Hồ Dân cho “Ngũ Tộc Thôn” dựa trên bối cảnh của thiên đường và phong cách kiến trúc được tích hợp vào thời nhà Minh và hiện đại.

Hòn non bộ, nước hồ và hương thơm hoa, tiếng chim hót tạo thành một bức tranh tuyệt vời!

Triệu Khải Thời và Triệu Khải Lễ đang chơi cờ trong khi Triệu Khải Trí đang xem kế bên.

Người của gia tộc họ Triệu vừa tới thôn, Triệu Khải Thời đã dứt khoát cấm bọn họ lộ mặt. Một khi đã được Tây Giao biết được, chắc chắn sẽ không để yên.

Lúc Triệu Hùng lái xe đưa Triệu Khải Nghĩa đến, liền nghe thấy Triệu Khải Trí đang xem cờ nói: “Hình như là Triệu Hùng đến rồi!”

Triệu Khải Thời cùng Triệu Khải Lễ nhìn về phía xe đang dừng lại.

Khi bọn họ nhìn thấy Triệu Hùng và Triệu Khải Nghĩa lần lượt bước xuống xe, Triệu Khải Thời và Triệu Khải Lễ dừng đánh cờ, cùng nhau đứng lên.

Khi Triệu Khải Nghĩa gặp lại những người anh em của mình, ông ấy cảm thấy như thể mình đã đi qua một đời.

Đi cùng Triệu Hùng, ông ấy chậm rãi đi về phía Triệu Khải Thời, Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí.

Triệu Khải Lễ kích động nói: “Là anh Ba!”

Triệu Khải Thời nói: “Ừ!” Ông cũng rất vui mừng.

Triệu Khải Nghĩa lại gần ôm lấy Triệu Khải Thời: “Anh cả!”

“Em Ba!”

Triệu Khải Lễ cùng Triệu Khải Trí đồng thanh gọi: “Anh Ba!”

Triệu Khải Nghĩa buông Triệu Khải Thời ra, kích động khóc, lại ôm lấy Triệu Khải Lễ cùng Triệu Khải Trí.

Bốn anh em đoàn tụ, vẻ mặt ai cũng vui mừng.

Sau khi vào chỗ ngồi, mọi người đều kể lại kinh nghiệm của bản thân.

Triệu Khải Nghĩa xúc động nói: “Nếu không phải có Triệu Hùng, nhà họ Triệu của chúng ta đã xong rồi! Anh cả, đúng là anh ngay từ đầu đã sáng suốt, cho nhà họ Triệu chúng ta một tia sinh mệnh.”

Triệu Khải Trí cười nói: “Những hậu bối sau này, thật sự làm chúng ta phải nhìn với ánh mắt khác. Không ngờ Triệu Hùng lại tiếp quản chi nhánh Đông Bắc Bộ, khiến công ty rất phát triển. Không những thế còn trở thành cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng thiên bang, thật không thể tin được.”

Triệu Khải Thời nói: “Chỉ có thể nói là ông trời quan tâm nhà họ Triệu của chúng ta!”

Triệu Khải Lễ đột nhiên hỏi: “Anh cả! Anh hai thì sao? Tập đoàn Khải Thời hiện tại phần lớn đều rơi vào tay ông ta.”

Triệu Khải Thời hỏi Triệu Khải Nghĩa: “Em Ba, con dấu của chủ nhân nhà họ Triệu không ở chỗ em sao?”

“Không phải ở đây!” Triệu Khải Nghĩa lắc đầu nói: “Suýt nữa thì bị Am Cẩu giết rồi. Chính Triệu Hùng đã cứu em. Con dấu của chủ nhân giao cho anh Hai.”

Triệu Khải Trí nói: “Rất tiếc! Ai sở hữu con dấu của chủ nhân là người có quyền quyết định của công ty. Phần lớn tài sản của nhà họ Triệu chúng ta đều nằm trong tay của Tây Giao, nhưng vẫn có rất nhiều ngành công nghiệp sinh lời. Phải lấy được con dấu của chủ nhân. Như vậy là được rồi! Anh cả, chúng ta có nên tìm anh Hai để ngả bài không?”

Triệu Khải Thời cân nhắc một hồi, mới nói: “Ngả bài là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Em Sáu nói em Hai chính là nội gián nhà họ Triệu. Chuyện này không thể chỉ có thể nghe từ phía em Sáu được. Anh nghĩ, chúng ta nên khảo nghiệm thử xem em Hai trước xem có phải là nội gián hay không, nếu thật sự là nội gian thì không còn gì để nói nữa, phải lấy lại con dấu của chủ nhân, nếu nhầm thì nghĩa là em Hai sẽ bị oan.”

Triệu Khải Lễ nói: “Anh cả! Chúng ta nên làm như thế nào để khảo nghiệm anh Hai?”

“Anh vẫn chưa nghĩ ra cách hay!” Triệu Khải Thời lắc đầu.

“Em có một cách hay.” Triệu Khải Lễ nói.

Ánh mắt mọi người  đều rơi vào trên người Triệu Khải Trí.

Triệu Khải Trí được biết đến là “bản sao Gia Cát” của nhà họ Triệu, nhiều quyết sách quan trọng thể hiện tài thao lược của ông ấy.

Sau khi Triệu Khải Trí giải thích suy nghĩ của mình cho mọi người.

Triệu Hùng, Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải Lễ lại gật đầu lia lịa.

Triệu Hùng nói: “Ý kiến chú Năm rất hay, chúng ta hãy làm như thế này đi!”
Bình Luận (0)
Comment