Triệu Hùng thấy người nhà họ Tưởng loạn thành một đống thì tức giận nói: “Tưởng Phong vừa mới chết, các người không quan tâm tới hậu sự của anh ấy lại còn tranh giành muốn biết mật khẩu ngân hàng của anh ấy từ tôi, các người có còn nhân tính hay không?”
Một người đàn ông tầm bốn lắm bốn sáu tuổi nói: “ Chàng trai trẻ,là do cậu không biết tình hình gia đình của chúng tôi, em dâu và em trai tôi tình cảm không tốt, hai người cũng đang chuẩn bị ly hôn rồi. Nếu như để cô ấy biết mật khẩu ngân hàng thì sẽ lấy hết tiền và cao chạy xa bay. Ở trong nhà vẫn còn mẹ già phải nuôi dưỡng, cho nên chúng tôi không thể để số tiền này rơi vào tay người phụ nữ này được.”
Một người đàn ông tầm ba mươi sáu tuổi lại tiếp lời: “Đúng thế, đúng thế! Đó là tiền của anh hai tôi, nếu anh nói mật khẩu cho cô ta thì cô ta sẽ bỏ chạy cùng với thằng đàn ông kia mất.”
“Hai anh em các người đừng có ở đây ăn nói linh tinh nữa.”
Người phụ nữ rõ ràng là một người không lương thiện, và nói: “Tôi và Tưởng Phong vẫn còn chưa ly hôn đau, do đó tài sản sau khi kết hôn đều thuộc về tài sản chung của chúng tôi, hai người ở đây đang âm mưu cái gì đừng tưởng rằng tôi không biết. Một người thì đang mắc nợ một người thì là một kẻ lưu manh, tôi thật sự là xấu hổ thay các người đấy.”
Anh trai và em trai của Tưởng Phong bị nói tới mức xấu hổ.
‘Tránh ra hết cho tôi!” Triệu Hùng trừng mắt nhìn mấy người đó, sau đó anh đi vào trong nhà.
Mấy người đứng trước mặt Triệu Hùng bị khí thế của anh làm cho sợ hãi nên lần lượt tránh ra một bên.
Nông Tuyền đi theo phía sau, đôi mắt của cậu ấy mở to ra quét một lượt lên trên người của mấy người đó.
Nhìn thấy bộ dạng cao lớn có sức lực của Nông Tuyền thì vợ và anh em của Tưởng Phong đều không dám mở miệng ra nói linh tinh gì nữa.
Cái tên Nông Tuyền này có vẻ không dễ động vào, chứ không giống bộ dáng nho nhã giống một học thức của Triệu Hùng.
Một bà cụ tầm bảy mươi tuổi, đầu tóc trắng bạc đang ngồi trên ghế sô pha.
Ánh mắt của bà cụ sững sờ, cũng không nhìn về phía Triệu Hùng và Nông Tuyền.
Triệu Hùng hỏi bà cụ: “Xin hỏi, bà có phải là mẹ của Tưởng Phong hay không?”
Bà cụ ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Hùng và hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
Triệu Hùng lúc này mới ý thức được bà cụ có chút nặng tai, cho nên anh lại to giọng nói: “Bà là mẹ của Tưởng Phong sao?”
“Ồ, là tôi!” Bà cụ gật đầu.
Triệu Hùng quay sang nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, đưa đám người này ra bên ngoài!”
“Đây là nhà của chúng tôi, sao các người dám đuổi chúng tôi đi?” Em trai của Tưởng Phong tức giận nói.
Nông Tuyền trừng mắt nhìn em trai của Tưởng Phong và nói: “Cậu chủ của tôi bảo các người ra ngoài, thì các người ra ngay cho ông!”
“Anh...”
Lời vẫn còn chưa nói hết thì cổ áo của em trai Tưởng Phong đã bị một tay của Nông Tuyền nắm lấy, bị vứt ra ngoài cửa giống như ném một con chim vậy.
Cậy ấy quay đầu lại trừng mắt với những người còn lại và tức giận nói: “Các người cũng muốn tôi ném ra ngoài như thế?”
Mấy người nhìn thấy bộ dạng hung ác của Nông Tuyền thì ai nào có gan ở lại chọc giận cậu ấy nữa. Từng người một cúi đầu đi ra ngoài cửa.
Nông Tuyền đứng ở ngoài cửa canh nhìn chằm chằm đám người đó, cậu ấy lạnh giọng nói: “Không cho phép tới gần đây, nếu không tôi sẽ cho các người nếm thử mùi vị nắm đấm của tôi!”
Nói xong,”Bịch” một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Triệu Hùng nói với bà cụ: “Bà đã biết tin Tưởng Phong xảy ra chuyện chưa?”
Bà cụ rơi nước mắt, vỗ đùi gật đầu và khóc: “Không ngờ rằng tôi lại là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
“bà bớt đau buồn, tôi ở trên đường gặp phải Tưởng Phong xảy ra chuyện, anh trước trước khi chết đã nói mật khẩu ngân hàng cho tôi biết muốn tôi nói lại với bà, mật khẩu là 6655**. Mấy đứa con của bà không chính đáng cho lắm, bà phải cẩn thận.”
Bà cụ gật đầu sau đó nắm lấy tay Triệu Hùng và nói: “Cậu là một người tôi, cảm ơn cậu.”
Triệu Hùng cảm nhận được trong lòng mình áy náy, anh khuyển bà cụ mấy câu sau đó dẫn Nông Tuyền rời đi.
Dù sao thì đối với chuyện nhà họ Tưởng thì anh cũng không thể nhúng tay vào quá nhiều. Cuối cùng cũng phải xem vào thái độ của mấy người con này.
Mất manh mối của tên sát thủ Lí rồi, điều này khiến tâm trạng của Triệu Hùng không tốt chút nào.
Triệu Hùng lái xe thả Nông Tuyền ở giữa đường, sau đó bản thân mình đi tới công ty của Lý Thanh Tịnh.
Đặng Gia Hân thấy Triệu Hùng tới thì tiến lên phía trước cung kính nói: “Anh Triệu!”
Triệu Hùng ừm một tiếng sau đó hỏi Đặng Gia Hân: “Gia Hân, Thanh Tịnh đâu?”
“Đang gặp mặt một khách hàng quan trọng ạ!”
“Ồ, vậy tôi ở đây đợi cô ấy một lúc.”
Triệu Hùng tới phòng làm việc của Đặng Gia Hân ngồi đợi.
Tầm hơn hai mươi phút sau thì một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn dài đi giày cao gót đi từ phòng làm việc của Lý Thanh Tịnh ra.
Triệu Hùng xuyên qua cửa kính của phòng làm việc có thể nhìn rõ mọi thứ ở bên ngoài, anh hỏi Đặng Gia Hân: “Gia Hân, người phụ nữ kia là ai?”
“Là một đại lý hợp tác ở ngoại tỉnh. Anh Triệu, anh ngồi đây nhé, tôi đi ra ngoài tiễn người này đã.” Đặng Gia Hân nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Đặng Gia Hân rời đi thì Triệu Hùng đi tới phòng làm việc của Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy Triệu Hùng đang đi vào.
“Sao anh lại tới đây?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
“Tới đón em tan làm.”
Triệu Hùng ngồi trên ghế sô pha,sau đó nhìn Lý Thanh Tịnh và cười.
“Anh rảnh quá không có việc gì làm à,hay là anh làm việc gì có lỗi nên muốn chuộc tội?”
“Chẳng phải là do lâu rồi anh không ở với em cho nên mới muốn bù đắp hay sao? Lát nữa chúng ta đi siêu thị, lựa chọn một vài bộ quần áo trẻ con và mấy loại giường nữa.”
“Còn sớm quá! Đợi khi nào chuẩn bị xong phòng trẻ con đã rồi mua mấy thứ đó sau.” Lý Thanh Tịnh giơ tay ra đỡ eo và nói: “Hôm nay em bận bịu cả ngày rồi cho nên không muốn đi dạo mấy.”
“ĐÚng rồi, hôm nay anh đi đâu cả ngày vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
“Đi bắt tên sát thủ kia, nhưng mà đáng tiếc để hắn ta chạy thoát rồi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Thanh Tịnh nhướng mày.
Thế là Triệu Hùng kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Lý Thanh Tịnh nghe.
Lý Thanh Tịnh sau khi nghe xong thì nói với Triệu Hùng: “Tâm trạng anh không tốt, ngoài việc để tên sát thủ kia chạy mất thì còn là vì cái chết của người tài xế kia đúng không?”
Triệu Hùng gật đầu nói:”Thanh Tịnh, vẫn là em hiểu anh nhất.”
“Anh ấy à, quá lương thiện rồi. Chỉ có thể trách người tài xế kia mệnh không tốt đụng trúng ngôi sao quả tạ rơi và anh ta. Nếu như trong lòng anh vẫn không thoải mái thì có thể dùng một ít tiền biểu thị thành ý.”
Triệu Hùng nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Không cần đâu, Thanh Tịnh, có lẽ em nói đúng, đây là vận mệnh của anh ta.”
Đúng lúc này chuông điện thoại của Triệu Hùng vang lên.
Triệu Hùng sau khi nhận điện thoại liền nói: “Vâng vâng vâng!”
Lý Thanh Tịnh cảm thấy có chút bất ngờ, không biết rằng ai lại khiến Triệu Hùng cung kính như vậy.
Sau khi đợi Triệu Hùng tắt điện thoại thì Lý Thanh Tịnh mới hỏi: “Ai gọi điện thoại tới vậy anh?”
“Là điện thoại của trong thành phố.”
“Bọn họ nói thế nào?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
Triệu Hùng trả lời: “Anh bắt buộc phải làm rõ vụ án mạng của Mạnh Tài Triết. Nếu không, sẽ có ảnh hưởng không tốt với thương mại Hải Phòng.”
“Xem ra quả nhiên là có người đang lợi dụng cái chết của Mạnh Tài Triết để đối phó anh.”
Thần sắc của Triệu Hùng lạnh lẽo, anh nói: “Mặc kệ là ai đối phó với anh, anh cũng sẽ đương đầu công kích lại.”
“Anh có nắm chắc không?”
Triệu Hùng “Ừm” một tiếng, sau đó gật đầu nói: “Em hãy tin ở anh.”