Sau khi gặp Vân Nhã, Triệu Hùng vội vàng lái xe về nhà.
Vừa về đến nhà, Dao Châu kích động tiến lên hỏi Triệu Hùng: “Bố, bây giờ chúng ta có thể đi chưa?”
“Bảo bối, mọi người chờ bố một lát nữa. Bố đưa mẹ ra ngoài một chuyến, trở về rồi chúng ta sẽ đi.”
Dao Châu ngoan ngoãn “Ồ!” một tiếng, tiếp tục quay lại ghế sô pha cùng chơi “Cờ đấu thú” với Văn Hải.
Lý Thanh Tịnh đang ở trong phòng xem sách giáo dục con cái.
Tuy rằng cô đã sinh một đứa con rồi, nhưng bây giờ con cái đều cần chú ý phương pháp nuôi nấng khoa học. Cho nên, lúc không có chuyện gì, cô sẽ nghe âm nhạc để dưỡng thai, hoặc là xem sách giáo dục con cái.
Sau khi Triệu Hùng vào phòng, nhìn Lý Thanh Tịnh quần áo chỉnh tề, liền đem cuốn sách trong tay cô bỏ xuống, lôi kéo đầu ngón tay của Lý Thanh Tịnh, không nói lời nào kéo ra bên ngoài.
“Này! Anh kéo em đi đâu vậy?” Lý Thanh Tịnh không hiểu chuyện gì hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng quay sang nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, anh hẹn Hoa Di rồi, cô ấy nói tìm chúng ta có chút việc.”
“Hoa Di tìm chúng ta làm gì vậy?”
“Anh cũng không biết, đi thì biết.”
Triệu Hùng cũng không muốn đem chuyện tìm Hoa Di kiểm tra cơ thể cho Lý Thanh Tịnh nói cho cô ấy biết. Lo lắng, Lý Thanh Tịnh sẽ không đi. Cho nên, nói Hoa Di tìm bọn họ có việc.
Quả nhiên, sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, ngoan ngoãn đi theo Triệu Hùng.
Sau đó, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Không phải anh muốn dẫn đám Dao Châu và Văn Hải đi thủy cung sao, còn muốn đi cùng với Quân Sư nữa?”
“Thời gian vẫn kịp! Năm giờ chiều thủy cung mới đóng cửa. Chúng ta đi tìm Hoa Di xong sẽ lập tức trở về, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.” Triệu Hùng nói.
“Em biết anh bận, nhưng anh đồng ý với Dao Châu và Văn Hải rồi, cũng không thể làm chúng nó thất vọng!”
“Sẽ không đâu!” Triệu Hùng tự tin nói.
Sau khi Triệu Hùng lái xe đến bệnh viện của Hoa Di, bởi vì trước đó đã chào hỏi qua, nên bọ họ liền gặp được Hoa Di.
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy chị Hoa, câu nói đầu tiên liềnmở miệng hỏi: “Hoa Di, chị tìm bọn em có chuyện gì vậy?”
Trên mặt Hoa Di toát ra nụ cười thư thái, đầu tiên là quan sát một phen vẻ tỉ mỉ đoan trang của Lý Thanh Tịnh. Ngay sau đó, liền cười nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em ngồi trước đã! Đã lâu rồi chị chưa kiểm tra cơ thể cho em. Giúp em kiểm tra tình hình cơ thể hiện nay một chút, với tình hình phát triển của đứa bé.”
“Cộng đồng sinh kiểm, mỗi tháng em đều kiểm tra bình thường.” Lý Thanh Tịnh nói.
“Chị biết! Thế nào, em không tin y thuật của chị?” Hoa Di trêu ghẹo hỏi.
“Tin tưởng! Tin tưởng!” Lý Thanh Tịnh thản nhiên cười, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: “Đương nhiên là em tin tưởng Hoa Di rồi!” Nói xong, liền ngồi xuống, đưa tay ra.
Sau khi Triệu Hùng gặp Vân Nhã, trong lòng thực có chút bận tâm về tình trạng sức khỏe của Lý Thanh Tịnh. Lúc đang trên đường trở về, lập tức gọi điện thoại cho Hoa Di, để cô ấy giúp kiểm tra tình trạng sức khỏe của Lý Thanh Tịnh một chút.
Quan hệ của Triệu Hùng và Hoa Di rất tốt, Triệu Hùng cũng không có giấu diếm Hoa Di, đem sự thật nói với Hoa Di.
Hoa Di cũng hiểu được chuyện của Lý Thanh Tịnh mà Vân Nhã nói có chút lạ quái, liền phối hợp với Triệu Hùng, cùng anh làm trò.
Sinh kiểm là chuyện bình thường của phụ nữ mang thai, Lý Thanh Tịnh cũng lo lắng bệnh viện đoán sai. So sánh với bệnh viện, cô càng tin tưởng y thuật của Hoa Di.
Sau khi Hoa Di thay Lý Thanh Tịnh kiểm tra qua thân thể, cười nói: “Thanh Tịnh, tình hình sức khỏe của cô và thai nhi hiện nay, đều vô cùng tốt, nhưng phải chú ý không được mệt nhọc quá độ.”
Triệu Hùng lần thứ hai hỏi Hoa Di: “Chị Hoa, chị xác định Thanh Tịnh thân thể không có vấn đề gì?”
“Đương nhiên không có vấn đề! Thế nào, ngay cả y thuật của tôi cậu cũng không tin?”
“Tin!”
Vẻ mặt Triệu Hùng lộ ra vẻ lúng túng, tảng đá treo trong lòng, cuối cùng cũng rơi xuống.
Chỉ cần Lý Thanh Tịnh không có mắc bệnh nan y, chuyện khác dễ nói rồi. Về phần, tại sao cô lại đồng ý để mình và Vân Nhã tiếp xúc, cũng không có vẻ quan trọng như vậy.
Bởi vì Triệu Hùng phải vội vàng đi lên tỉnh, liền dẫn Lý Thanh Tịnh tạm biệt Hoa Di, vội vã lái xe chạy trở về.
Lý Thanh Tịnh hoài nghi nhìn Triệu Hùng hỏi: “Triệu Hùng, em có anh giác anh đang gạt em chuyện gì đó?”
“Thanh Tịnh, em suy nghĩ nhiều rồi. Sao anh có thể giấu em!”
“Loại chuyện sinh kiểm này, lúc nào kiểm tra cũng được, vì sao hết lần này tới lần khác muốn vào hôm nay?”
“Thanh Tịnh, loại chuyện này đối với Hoa Di mà nói, chỉ là một cái nhấc tay. Sau khi trở về, anh cũng chưa từng đi kiểm tra sinh kiểm với em. Kiểm tra một chút, lại không làm lỡ chuyện.”
Lý Thanh Tịnh nhìn thời gian không còn sớm, cũng không muốn vì chuyện này mà xảy ra xích mích với Triệu Hùng. Thúc giục anh nói: “Thời gian không còn sớm, anh mau dẫn Dao Châu và Văn Hải đi đi? Đúng rồi, anh muốn gặp anh Trung sao?”
“Ừm! Đã hẹn với anh Trung rồi.”
“Anh mau gọi điện thoại cho Quân Sư đi, cùng nhau đi!”
Triệu Hùng đáp lại một tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho Quân Sư. Nói xong, tự mình lái xe đi tìm bọn họ.
Sau khi gọi điện thoại, Triệu Hùng bảo Dao Châu và Văn Hải chào tạm biệt Lý Thanh Tịnh. Sau đó, lái một chiếc Đại G lao vụt đi, rất nhanh đã chạy tới quán trọ mà quân sư và Lãnh Ngạo ngủ lại.
Sau khi hai bên tụ họp, Lãnh Ngạo lái xe, đi theo phía sau xe Triệu Hùng, một đường chạy tới sân bay tỉnh Thanh Hóa.
Đến sân bay tỉnh, vừa vặn khoảng một giờ chiều.
Quân Sư và Lãnh Ngạo hơn ba giờ chiều mới bay, thời gian còn kịp.
“Quân sư, Lãnh Ngạo! Tôi đưa mọi người tới đây thôi. Nếu như hành trình đi Đông Á, có cần tôi giúp gì, nhớ kỹ gọi điện thoại cho tôi.” Triệu Hùng nói với hai người Quân Sư và Lãnh Ngạo.
Quân Sư gật đầu, nói: “Được! Anh mau cùng con đến thủy cung đi! Vì chuyện của chúng ta, đã làm trễ thời gian chơi đùa của bọn trẻ rồi.”
“Thời gian vẫn kịp! Thủy cung hơn năm giờ mới đóng cửa, chơi hơn hai giờ vậy là đủ rồi.” Triệu Hùng cười cười: “Chờ mọi người từ Đông Á trở về, lúc rảnh rỗi thì tới Hải Phòng, tôi giúp mọi người đón gió tẩy trần.”
“Được!” Quân Sư chủ động vươn tay với Triệu Hùng, nói: “Bảo trọng!”
“Bảo trọng!” Triệu Hùng bắt tay với từng người Quân Sư và Lãnh Ngạo.
Ngay lúc Quân Sư cùng Lãnh Ngạo chuẩn bị đi, Triệu Hùng nói với Quân Sư: “Quân Sư, nhớ kỹ tin tức của sư phó, gọi điện thoại cho tôi.”
Quân Sư không quay đầu lại, mà là lấy tay thể hiện “OK”, cũng không quay đầu mà rời khỏi.
Sau khi trở lại trên xe, Triệu Hùng cười nói vớ con gái Dao Châu và Văn Hải: “Mọi người đói bụng chưa?”
Dao Châu gật đầu, lại lắc đầu.
Văn Hải lại mạnh miệng nói: “Cũng không quá đói!”
Triệu Hùng hiểu rất rõ tính tình của hai đứa con, hai đưa bé này, là lo lắng đi ăn cơm, sẽ làm lỡ thời gian tới thủy cung. Sợ bỏ lỡ cơ hội tới thủy cung.
“Như vậy đi! Buổi trưa chúng ta một người ăn một cái hamburger, buổi tối chú Trung mang chúng ta ăn một bữa thật lớn.”
Dao Châu và Văn Hải liếc mắt nhìn nhau, vui vẻ gật đầu.
Triệu Hùng khởi động xe, khóe miệng không khỏi hiện lên một dáng vẻ tươi cười.
Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại, lúc trước mình nghèo tới nỗi ngay cả một cái hamburger cho con cũng mua không nổi.
Đoạn thời gian kia, là khoảng thời gian tối tăm nhất, chán chường nhất của Triệu Hùng
May mắn là, cuối cùng anh cũng từ trong sương mù, bước ra ngoài!