Hoàn Anh!
Sau khi Kim Trung đưa Triệu Hùng đến “Hoàn Anh”, không lâu sau trời đã đổ mưa.
Nghe tiếng mưa “Tí tách! Tí tách!” ngoài cửa sổ, Kim Trung cười nói: “Trời mưa rồi!”
“Ừ! E rằng sẽ mưa suốt đêm không ngừng.”
Triệu Hùng và Kim Trung nhìn nhau cười.
Hai người đã là bạn cũ nhiều năm, một cái nhìn cũng đủ biết đối phương nghĩ gì.
Đường Ngũ và Đường Thất ngồi trên bàn, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn chằm chặp vào xung quanh.
Triệu Hùng nhắc nhở Đường Ngũ và Đường Thất: “Các cậu đừng nhìn loạn lên, như vậy sẽ rút dây động rừng, người nên đến sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi.”
Kim Trung nói: “Yên tâm đi! Người của tôi đã sẵn sàng, nhưng sợ rằng bọn chúng sẽ không đến.”
Chỗ ngồi mà Kim Trung đặt trước là một dải ghế tựa sát hành lang trên lầu hai.
Từ vị trí này, có thể xem được màn trình diễn trên sân khấu.
Trong thời đại ca hát nhảy múa này, rất nhiều tiết mục múa hát là một trong những phương pháp để các khách sạn lớn thu hút khách hàng.
“Hoàn Anh” mời một đoàn ca múa, đều là “người Hàn Quốc” chính gốc.
Người Hàn Quốc, hát hay múa giỏi. Mặc lên mình một chiếc váy đẹp, phô ra giọng hát của mình, phần trình diễn nhanh chóng khiến mọi người cảm thấy như đang ở một đất nước xa lạ.
“Hoàn Anh” này là nhà hàng được xây dựng theo phong cách của Hàn Quốc. Ngay cả nhân viên phục vụ cũng do người Hàn Quốc đảm nhiệm.
Sau khi Kim Trung gọi thức ăn xong, trả thực đơn cho lại người phục vụ. Xoay sang hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cậu có muốn uống hai ly không?”
“Hôm nay thời tiết đẹp trời, còn có múa hát góp vui, đương nhiên phải uống hai ly.” Triệu Hùng nói.
Kim Trung dặn dò người phục vụ: “Lấy hai ly rượu vang sủi trong nhà hàng, thêm hai chai Seongmaggeolli nữa!”
“Hai chai?” Triệu Hùng vẻ mặt ngạc nhiên.
Kim Trung phất tay với người phục vụ, tỏ ý anh ta vẫn gọi rượu!
Anh ta cười và giải thích với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cậu không biết rồi! Người Hàn Quốc rất thích uống rượu, phần lớn đều là rượu nhẹ. Loại vang sủi bọt này là nét đặc trưng của quán này. Bên trong có kỷ tử, nhân sâm và anh đào. Ồ, phải rồi! Có cả rắn ngâm nữa. Ngoài ra, Seongmaggeolli là một loại rượu gạo, độ cồn cũng không cao. Với tửu lượng của chúng ta, uống hai chai hoàn toàn không thành vấn đề.”
Ban đầu, Kim Trung lo lắng sẽ phát sinh sự cố, vì vậy mới không uống rượu. Triệu Hùng đã tỏ ý không sao, muốn uống một chút rượu, đương nhiên Kim Trung cũng rất sẵn lòng tiếp anh.
Càng vào những lúc như thế này, càng thể hiện rõ sự bình tĩnh của Triệu Hùng và Kim Trung.
Nếu là người bình thường, chỉ sợ gặp phải loại chuyện này đã sớm không kìm nén được.
Đường Tam và Đường Ngũ, thật lòng ngưỡng mộ hai người Triệu Hùng và Kim Chung.
Rõ ràng biết có sát thủ sắp đến, nhưng cả hai vẫn ung dung uống rượu.
Sau khi thức ăn và rượu được mang lên, Triệu Hùng gắp một miếng dồi cho con gái, nói: “Dao Châu, con nếm thử cái này đi, ngon lắm!”
Gắp cho Dao Châu xong, anh lại gắp một miếng dồi khác cho Văn Hải.
Hai bạn nhỏ đi loanh quanh cả một ngày, sớm đã đói bụng. Sau khi ăn thử miếng dồi, liền nói “Ngon quá!”, sau đó Dao Châu và Văn Hải bắt đầu ăn một cách vui vẻ.
Kim Trung rót cho Triệu Hùng một ly rượu, nâng ly nói: “Nào, Triệu Hùng! Tôi kính cậu một ly rượu. Đã lâu rồi chúng ta không uống cùng nhau.”
Triệu Hùng nâng ly lên, chạm nhẹ vào ly của Kim Trung, liền nghe thấy một tiếng “cách”, phát ra một âm thanh lanh lảnh.
Lúc này, có năm người bước vào nhà hàng, dẫn đầu là “Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch”.
Ngoại trừ “Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch” ra, ba người còn lại đều là người của Tây Giao.
Những người của Hoàng Long Dương Hưng không vào trong nhà hàng, mà đứng lại bên ngoài để tiếp ứng.
Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch đã thay quần áo, cả hai đều mặc “áo Tôn Trung Sơn”, chỉ là một người mặc màu trắng và người kia mặc màu đen.
Bây giờ rất ít người mặc trang phục “áo Tôn Trung Sơn” này, nhưng khi khoác bộ quần áo này lên người “Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch” lại vô cùng tài tình.
“Cậu ta ngồi ở vị trí chính giữa trên lầu hai!” Sau khi Sát thủ Bạch nhát thấy Triệu Hùng, lập tức thu hồi ánh mắt, nói với Sát thủ Hắc.
Sát thủ Hắc “Ừm” một tiếng, nói: “Tạm thời đừng quấy rầy chúng ta, chúng ta cũng lên lầu hai thôi!”
Một người phục vụ đi đến đón tiếp, hỏi Sát thủ Hắc: “Xin hỏi, các vị đi mấy người?”
“Năm!”
“Có cần bao phòng không ạ?”
“Lầu hai còn chỗ không?” Sát thủ Hắc nói.
“Vẫn còn một bàn bốn người.”
“Vậy giúp chúng thêm một ghế, chúng tôi lên tầng hai.” Giọng nói của Sát thủ Hắc rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt của Triệu Hùng đã chú ý đến đám người “cặp đôi sát thủ Hắc Bạch” này.
Năm người này vừa đi vào liền thu hút sự chú ý của Triệu Hùng. Năm người trông giống như “người luyện công phu”, nhưng điều khiến Triệu Hùng quan tâm nhất là hai luồng sát khí đáng sợ mà anh cảm nhận được bên ngoài “Thủy cung”.
Hai người đó sẽ tạo ra một mối đe dọa thực sự cho mình. Còn về phần một số cao thủ bình thường, bọn chúng không đáng để Triệu Hùng nhìn vào mắt.
Triệu Hùng nhìn thấy “Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch” đã lên lầu hai, ngồi vào một chiếc bàn sau lưng anh cách đó không xa.
Vẻ mặt bình tĩnh, Triệu Hùng không nói lời nào để cảnh báo cho Đường Tam và Đường Ngũ, chỉ chú ý đến năm người này.
Anh đang đợi!
Đợi hai luồng sát khí đáng sợ đó.
Hai mới đó mới là chính chủ, chỉ cần chính chủ không xuất hiện, Triệu Hùng cũng không muốn rút dây động rừng.
Sát khí chỉ có thể xuất hiện trong cơ thể của những người hung hãn tàn bạo. Hoặc khi có suy nghĩ giết người thì từ trong cơ thể sẽ phát tán ra luồng “sát khí”.
Sát khí cũng giống như nội công, sẽ dựa trên mức độ của sát khí tỏa ra từ cơ thể một người để đánh giá tu vị của người đó.
Sau khi năm người cặp đôi sát thủ Hắc Bạch đã yên vị, Sát thủ Bạch yêu cầu người phục vụ đưa thực đơn, chỉ vào thực đơn và gọi ngẫu nhiên một vài món ăn.
Sau khi trả thực đơn lại người phục vụ, Sát thủ Bạch nhấc ấm nước lên, đầu tiên là rót một ly nước cho Sát thủ Hắc, sau đó tự rót cho mình một ly, cầm ly nước lên hớp một hơi.
Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch là một nhân vật kỳ cựu trong “Thiên bảng”, cả hai đã sớm tương thông trong suy nghĩ, có thể giao tiếp bằng ánh mắt.
Thấy Triệu Hùng vẫn chưa có chỉ thị gì, Kim Trung tò mò hỏi: “Bọn họ đến rồi sao?”
Lời này của anh ta, chỉ có Triệu Hùng, Đường Ngũ và Đường Thất mới có thể hiểu được.
Triệu Hùng nói một câu mập mờ, đáp lại: “Có thể đã tới rồi!”
Bởi vì hai luồng sát khí đó vẫn chưa xuất hiện. Triệu Hùng cũng không dám khẳng định, người muốn giết anh đến hay chưa?
Lúc này, Triệu Hùng đột nhiên cảm nhận được hai luồng sát khí quen thuộc lướt qua từ phía sau.
Triệu Hùng nhắc nhở Đường Tam và Đường Ngũ: “Phía sau! Thứ ba từ phải sang!”
Không cần quay đầu nhìn lại, Triệu Hùng vẫn có thể xác định chính xác “Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch” đang ngồi ở bàn nào.
Đường Tam và Đường Thất đều là người tinh ý, bọn họ đương nhiên có thể hiểu được lời nói thầm của Triệu Hùng, hai người đang chuẩn bị nhìn về phía trên bàn của “Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch”.
Liền nghe Triệu Hùng nói: “Đừng vội, dĩ bất biến ứng vạn biến, cứ tận hưởng cuộc đời của mình đi, cuộc sống chẳng qua là trò chơi mà thôi!”
Với sức mạnh của cặp đôi sát thủ Hắc Bạch, dĩ nhiên có thể thu được giọng nói của Triệu Hùng. Nhìn thấy Triệu Hùng lẩm bẩm ở đó, không ngờ rằng Triệu Hùng đã hạn chế bọn họ. Chơi trò nói thầm với Đường Tam và Đường Ngũ.
Triệu Hùng vẫn luôn quay lưng lại với “Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch”, thấy không thu hút được sự chú ý của Triệu Hùng, bọn họ cho rằng đây là cơ hội tốt để ra tay.
Sát thủ Hắc nháy mắt với Sát thủ Bạch, Sát thủ Bạch gật đầu ngầm hiểu, nắm lấy chiếc đũa trong tay, lắc lắc cổ tay, phóng về phía sau đầu Triệu Hùng!