Tỉnh Thanh Hóa: “đại viện Thủy Thủ!”
Đây là một trụ sở đặc biệt, chỉ có những người thuộc trong nội bộ cơ quan, mới có thể vào “đại viện Thủy Thủ”.
Sau khi Đồng Bạch Vi nghe Tô Thị Như nói, thì mới nhíu mày, hỏi lại: “Đánh nhau ở Hoàn Anh? Như, con có chắc những người đó là người trong giang hồ chứ?”
“Con chắc chắn!” Tô Thị Như gật đầu, nói: “Con vốn dĩ không muốn ra tay, nhưng nhìn thấy những người đó muốn ra tay với hai đứa trẻ, cuối cùng vẫn nhịn không được mà động thủ.”
“Hai đứa trẻ đó? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đứa bé gái thì khoảng chừng sáu bảy tuổi, còn có một đứa đứa bé trai khoảng hơn mười tuổi. Đúng rồi, giám đốc Kim của tập đoàn Kim Trung ở cùng với bọn trẻ.” Tô Thị Như nói.
Sau khi nghe thấy tên Kim Trung, Đồng Bạch Vi liền kích động, hỏi Tô Thị Như: “Như, con và Bạch Tang Tú có gặp ba của bọn trẻ không?”
“Gặp rồi!”
“Cậu ta trông như thế nào?” Đồng Bạch Vi vội vàng hỏi.
“Trông không phải rất đẹp trai, nhưng rất nho nhã, giống như một người tri thức và có văn hóa. Nhưng đôi mắt rất đẹp, nhìn rất thâm sâu, là kiểu thu hút người khác! Tóm lại chính là thuộc kiểu đàn ông nho nhã.”
Nghe những lời Tô Thị Như nói, Đồng Bạch Vi đã xác định, hai đứa trẻ đó là Dao Châu và Văn Hải, bố của chúng chính là Triệu Hùng.
Đồng Bạch Vi nói với Tô Thị Như: “Như, con còn nhớ người tên Triệu Hùng mà trước đây dì từng nói với con không?”
“Con nhớ! Không phải là con trai của người bạn tốt Tần Uyển của dì sao?”
“Người ban nãy mà con nhớ đến, chính là Triệu Hùng!”
“A!...” Tô Thị Như nhớ kĩ lại, thì không khỏi bừng tỉnh: “Đúng rồi, chính là anh ta! Con nhớ ra rồi, mấy ngày trước còn thấy bản tin về anh ta trên tivi. Chỉ trách con gặp anh ta, nhất thời không nhớ ra.”
“Đứa trẻ này!” Đồng Bạch Vi cười nói: “Dì đang chuẩn bị đưa con đến Hải Phòng gặp anh ta, bây giờ anh ta lại đúng lúc đến Thanh Hóa, con gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta ngày mai đến nhà, chúng ta làm quen một chút!”
“Tốt quá rồi! Dì Vi, dì thật tốt.” Tô Thị Như ôm chầm lấy cánh tay của Đồng Bạch Vi mà làm nũng.
Đừng nhìn Tô Thị Như là một người phụ nữ lạnh lùng, nhưng ở trước mặt của Đồng Bạch Vi, vẫn giống như một cô gái nhỏ.
Triệu Hùng vừa mới đi ngủ, điện thoại lại đúng lúc reo lên.
Nhìn thấy là điện thoại của Đồng Bạch Vi- bạn tốt của mẹ anh Tần Uyển gọi đến, Triệu Hùng lo lắng sẽ làm ồn đến bọn trẻ, nên đi ra ban công ngoài phòng mà nghe máy.
“Dì Đồng.”
“Hùng, con không phải đến tỉnh Thanh Hóa sao?” Đồng Bạch Vi hỏi thẳm Triệu Hùng.
“Dì Đồng, sao dì biết con đến tỉnh Thanh Hóa?” Triệu Hùng cảm thấy rất kì quái.
Đồng Bạch Vi cười cười nói: “Con đừng quan tâm làm sao mà dì biết được con đến Hải Phòng. Ngày mai con có rảnh không? Đưa bọn trẻ đến nhà dì, dì muốn giới thiệu một người cho con quen. Dì cũng rất lâu rồi chưa gặp Dao Châu, dì rất nhớ con bé.”
“Được! Dì đưa địa chỉ cho con, ngày mai con đưa Dao Châu đến thăm dì.”
“Địa chỉ thì lát nữa dì sẽ gửi qua điện thoại cho con! Đã muộn rồi, con mau đi nghỉ ngơi đi.” Đồng Bạch Vi nói xong cũng trực tiếp cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng bèn lẩm bẩm một mình: “Không đúng! Dì Đồng làm sao biết được mình đưa bọn trẻ đến tỉnh Thanh Hóa?”
Nghĩ lại một chút, thì Đồng Bạch Vi nếu đã biết mình đến tỉnh Thanh Hóa, vậy cũng biết mình cũng đưa bọn trẻ đến, vậy thì cũng dễ giải thích rồi.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Triệu Hùng cũng không gọi video cho Lý Thanh Tịnh nữa.
Vào buổi sáng ngày thứ hai, Kim Trung gọi điện đến. Nói là buổi sáng không thể đi cùng với Triệu Hùng được, anh ta phải đi gặp một khách hàng quan trọng. Bảo Triệu Hùng buổi chiều nhất định phải quay về, buổi trưa lại cùng nhau trở lại.
Vừa đúng lúc có thời gian rãnh rỗi, Triệu Hùng bèn dự định đưa Dao Châu và Văn Hải đến nhà của Đồng Bạch Vi, anh cũng muốn biết, Đồng Bạch Vi muốn giới thiệu người nào cho anh làm quen.
Sau khi ăn xong bữa sáng ở trong khách sạn, Triệu Hùng tự mình chải đầu thắt bím tóc cho con gái Dao Châu.
Sau khi Dao Châu nhìn thấy kiểu tóc mà Triệu Hùng làm cho mình, liền nhìn Triệu Hùng cười nói: “Ba, ba làm cho con gái cái bím tóc này xấu quá đi!”
Triệu Hùng vươn tay xoa lên khuôn mặt non nớt của cô con gái, mà vừa cười vừa nói: “Dao Châu xinh đẹp như vậy, dù có kiểu tóc nào cũng đều rất đẹp.”
Vì thân phận của Đồng Bạch Vi rất đặc biệt, nên Triệu Hùng đã dạy Dao Châu và Văn Hải một vài lễ nghi nên có lúc gặp mặt. Rồi mới đưa con gái và Văn Hải rời khỏi khách sạn.”
Sau khi đến “đại viện Thủy Thủ”, Triệu Hùng báo danh tính của mình cho những vệ sĩ gác bên ngoài.
Các vệ sĩ sớm đã nhận được sự dặn dò của Đồng Bạch Vi, nên khi nghe người đến là Triệu Hùng, liền cung kính nói: “Thì ra là anh Hùng, xin anh dừng xe ở bên ngoài, chúng tôi sẽ đưa anh vào trong.”
“Được.” Triệu Hùng gật đầu.
Sai khi bước vào “ đại viện Thủy Thủ”, vệ sĩ đưa Triệu Hùng đến nơi ở của Đồng Bạch Vi, sau đó nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, đây là nơi ở của cô Đồng.”
Triệu Hùng nói với người vệ sĩ một tiếng: “Cảm ơn!”
Sau khi nhấn chuông cửa, Triệu Hùng sửa sang lại quần áo trên người một chút, rồi một tay nắm lấy cô con gái Dao Châu, một tay ôm lấy Văn Hải, đứng bên ngoài chờ mở cửa.
Thời gian trôi qua khoảng hơn mười giây, sau khi cửa phòng mở ra, thì một đôi chân trắng nõn mềm mại đá về phía Triệu Hùng đang đứng ngoài cửa.
Triệu Hùng bị dọa một phen, liền ôm chặt lấy Dao Châu và Văn Hải, vội vàng tránh ra sau cửa.
Chỉ khi nhìn thấy Tô Thị Như cùng với một cô gái nhỏ tuổi hơn xuất hiện ở cửa.
Hai cô gái này là người Triệu Hùng gặp tối hôm qua, thì không khỏi ngạc nhiên mà buột miệng hỏi: “ Sao lại là các cô?”
Tô Thị Như mỉm cười nói: “ Thân thủ không tệ đó! Tay ôm hai đứa trẻ, mà còn có thể tránh được, không hổ danh là người của Bảng Võ Thần.”
Chợt nghe thấy giọng nói của Đồng Bạch Vi truyền ra từ trong phòng: “Như, Bạch Tang Tú, là Triệu Hùng tới phải không?”
“Dì Vi, là anh ấy!” Tô Thị Như trả lời.
Triệu Hùng nghe thấy người phụ nữ trước mặt, gọi Đồng Bạch Vi là dì Vi, thì không khỏi lộ lên lên biểu tình ngạc nhiên. Thật không ngờ, hai người phụ nữ này, lại là người thân của Đồng Bạch Vi.
Triệu Hùng vốn dĩ tức giận, người phụ nữ này không biết lễ nghĩa. Nhưng sau khi biết được là người thân của Đồng Bạch Vi, sự tức giận trong lòng nhất thời cũng tan thành mây khói.
Đồng Bạch Vi bước ra, không hiểu vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, liền vẫy tay với Triệu Hùng: “Hùng, vào đây đi! Cậu cùng bọn trẻ đứa ngoài cửa làm gì thế?”
Thì nghe thấy giọng nói của Dao Châu và Văn Hải cùng vang lên: “Bà Vi!”
Đồng Bạch Vi liền lên tiếng, khuôn mặt hiện lên nụ cười vui vẻ thoải mái, bà đi về phía của Dao Châu: “Dao Châu, Văn Hải! Bà Vi rất nhớ hai con.”
“Bà Vi, con cũng rất nhớ bà.” Dao Châu nói một cách đáng yêu.
Đồng Bạch Vi ôm Dao Châu vào lòng, còn tay kia nắm lấy tay Văn Hải, nói: “Bên ngoài lạnh, nhanh vào trong đi!”
Sau khi mọi người vào trong phòng, Đồng Bạch Vi để Dao Châu và Văn Hải ngồi trên ghế sopha.
Đồng Bạch Vi nói với Triệu Hùng: “Hùng, tôi muốn giới thiệu cho cậu hai người. Hai người này là cháu gái bên ngoại của tôi.”
Bà chỉ về phía cô gái tóc ngắn: “Con bé tên Tô Thị Như, là cảnh sát quốc tế!”
“Còn con bé tên Chu Bạch Tang Tú, cũng là một cảnh sát!”
Đồng Bạch Vi hướng về phái Tô Thị Như và Chu Bạch Tang Tú nói: “Như, Bạch Tang Tú, đây là Triệu Hùng mà dì đã từng nhắc tới với hai con! Như, con không phải là có chuyện quan trọng, cần nói với Triệu Hùng sao? Hai người cứ ở đây nói chuyện riêng đi.”