Niếp Cửu Long về đến nhà, Niếp Ngọc Hân liền chạy nhào về phía ông ta.
“Bố!” Niếp Ngọc Hân gọi.
Niếp Cửu Long nhìn thấy năm dấu vân tay rõ ràng trên khuôn mặt của cô con gái, ông ta nhíu mày hỏi: “Mai, mặt con bị sao vậy?”
“Bố, con bị Triệu Hùng đánh!” Niếp Ngọc Hân khóc lóc một cách oan ức
Từ nhỏ, Niếp Ngọc Hân đã được nuông chiều và sống một cuộc sống xa hoa rồi.
Nhà họ Niếp là nhà giàu có nhất ở thành phố Vân Sơn, tỉnh Sơn Lâm. Niếp Ngọc Hân có thể nói là “cô gái được trời độ”, trước giờ toàn hất mặt lên trời. Thấy người nào không vừa mắt là đánh người ta để trút giận, gặp chuyện gì không vừa lòng thì cũng muốn quản cho tới cùng. Có thể nói là thiên kim đại tiểu thư ngổ ngáo hay gây chuyện có tiếng.
Tính tình Niếp Ngọc Hân rất hay thay đổi, mọi người xung quanh do địa vị của nhà họ Niếp nên đều rất sợ cô ta. Điều này càng làm cho cô ta trở nên kiêu ngạo hơn.
Trước giờ toàn là Niếp Ngọc Hân luôn bắt nạt người khác, cô ta hầu như chưa bao giờ bị bắt nạt như ngày hôm nay cả.
Niếp Cửu Long nghe thấy con gái mình bị Triệu Hùng đánh, ngay lập nổi trận lôi đình.
“Ngọc Hân, con nói Triệu Hùng đánh con sao?”
“Dạ, chính là tên Triệu Hùng, chủ tịch hội thương mại Hải Phòng đó ạ.”
“Con gặp anh ta khi nào?” Niếp Cửu Long hỏi tiếp.
Niếp Ngọc Hân tường thuật lại: “Con đến khách sạn để tìm dì Diệp. Không ngờ tên Triệu Hùng đó cũng ở đấy. Con với anh ta cãi nhau mấy câu, anh ta đã ra tay đánh gục vệ sĩ riêng của con, còn đánh cả con.”
“Bố! Bố phải làm chủ cho con. Con lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ bị ai bắt nạt như vậy.” Niếp Ngọc Hân lay cánh tay của Niếp Cửu Long, nói.
“Người đâu!” Niếp Cửu Long lớn tiếng gọi.
Một người trông giống như vệ sĩ bước đến gần Niếp Cửu Long, kính cẩn hỏi: “Chủ tịch, có chuyện gì vậy ạ?”
“Gọi ông Phong qua đây. Thêm nữa, đem theo mười người tốt tốt cùng ra ngoài với tôi xử lý mấy chuyện.”
“Vâng!” Vệ sĩ đáp lại rồi quay người vội vàng rời đi.
Sau khi tập hợp đủ nhân lực, đám người Niếp Cửu Long chia ra ba xe, lái đến nơi ở của Triệu Hùng - Ngã Nguyệt Đàm.
Lúc này, Triệu Hùng và Trọng Ảnh vẫn đang trò chuyện, ngoài ra còn có Trần Văn Sơn cũng đến tham gia.
Trọng Ảnh không nhắc đến chuyện “nhà họ An” nữa, cả ba người đang bàn đến chuyện hôn lễ.
Lúc này, Hùng Huy Khang, đội trưởng đội vệ sĩ của Ngã Nguyệt Đàm, vội vàng bước tới chỗ ba người Triệu Hùng.
Triệu Hùng trông thấy vẻ mặt của Hùng Huy Khang có gì đó không ổn, bước chân lại gấp gáp. Không đợi Hùng Huy Khang lên tiếng, anh đã hỏi lớn: “Hùng Huy Khang, có chuyện gì vậy?”
“Anh Hùng, bên ngoài có một nhóm người tới chỉ đích danh là muốn gặp anh.”
“Gặp tôi sao? Anh có biết họ là ai không?”
“Người đó nói tên ông ta là Niếp Cửu Long! Sau khi ông ta nói rõ họ tên xong liền bảo muốn gặp anh.” Hùng Huy Khang nói.
Nghe đến cái tên Niếp Cửu Long, Triệu Hùng, Trọng Ảnh và Trần Văn Sơn đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Hùng đứng lên khỏi ghế đá, phủi bụi trên mông, cười nói với Trọng Ảnh và Trần Văn Sơn: “Người ta đã tìm tới tận cửa rồi, chúng ta ra ngoài xem xem!”
Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh gật đầu, đi theo sau Triệu Hùng.
Bên ngoài khu chung cư, Niếp Cửu Long cứ đi qua đi lại chỗ cửa ra vào. Cửa điện trượt qua đường ray phát ra tiếng kêu “lạch xạch”, Triệu Hùng cùng với Trọng Ảnh, Trần Văn Sơn bước ra.
Nhìn thấy Triệu Hùng đi ra, Niếp Cửu Long mang gương mặt già nua lãnh đạm chậm rãi đi về phía Triệu Hùng.
Bước đến trước mặt Triệu Hùng, Niếp Cửu Long trừng mắt với anh, hỏi: “Triệu Hùng, cậu ra tay đánh con gái tôi, có phải nên cho tôi lời giải thích rõ ràng không nhỉ?”
“Giải thích?” Triệu Hùng chế nhạo nói: “Con gái ông cậy thế của ông ra vẻ kiêu ngạo, ngang ngược. Tôi thay ông dạy dỗ cô ta thôi. Đây chính là lời giải thích!”
“Cậu...” Niếp Cửu Long nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Tên họ Triệu kia, tôi biết võ công cậu rất lợi hại. Nhưng có một số chuyện nắm đấm cũng không giải quyết được. Coi như con gái tôi chọc giận cậu đi, nhưng cậu là đàn ông, lại ra tay đánh phụ nữ, còn mặt mũi gì không chứ?”
“Chủ tịch Niếp, bớt nói nhảm với tôi đi. Con gái ông tôi đã dạy dỗ rồi, ông muốn gì đây?”
“Tốt, tốt lắm!” Niếp Cửu Long cười khẩy nói: “Nếu cậu đã tự tin với võ nghệ của mình như thế, vậy thì tôi sẽ để người của tôi đánh với cậu một trận. Nếu như cậu thắng, tôi sẽ nhận sai. Nếu không, thì cậu cũng nhận được bài học của mình rồi!”
“Ông Phong!” Niếp Cửu Long gọi.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen dài đi tới. Hắn trông ngoài bốn mươi tuổi, nhưng gương mặt có vẻ già dặn.
Niếp Cửu Long nhìn chòng chọc Triệu Hùng nói: “Họ Triệu kia, nếu cậu là đàn ông, thì đấu một mình đi! Cậu thắng thì tôi nhận sai. Nếu cậu thua thì tôi sẽ thay mặt con gái tôi lấy lại công bằng cho nó. “
“Công bằng!” Triệu Hùng gật gật đầu.
Triệu Hùng nhìn người đàn ông được gọi là “Ông Phong” này, điều khiến anh thấy kỳ quái đó chính là không thể nhận ra một chút dao động hơi thở nội lực nào cả.
Đây là cao thủ?
Triệu Hùng thầm ngạc nhiên.
Triệu Hùng đã là đệ nhất “Thiên bảng” rồi nhưng cũng không phát hiện được nội khí của đối phương, trong lòng anh có hơi kinh hãi.
Hoặc là tu vi cao hơn Triệu Hùng, tức là người “Thần Bảng”, hoặc là người bình thường không biết võ công.
Niếp Cửu Long đối với người đàn ông được gọi là “ông Phong!” này thái độ kính trọng. Có lẽ là một cao thủ phải tốn rất nhiều tiền mới mời được.
Điều khiến Triệu Hùng lấy làm lạ chính là dù có nhiều tiền đi chăng nữa cũng rất khó mời được cao thủ cấp “Thần Bảng”.
Cùng lúc đó, người được gọi là “Ông Phong!” cũng đang nhìn Triệu Hùng chăm chú.
Thấy Triệu Hùng dáng vẻ thư sinh nho nhã: “Ông Phong” này quả thực không thèm để Triệu Hùng vào mắt.
Trần Văn Sơn cẩn thận quan sát “Ông Phong”, trong đầu lập tức nghĩ đến người nào đó.
Nghĩ đến đây, gương mặt anh ta biến sắc hẳn.
Anh ta khẽ kéo ống tay áo của Triệu Hùng, Triệu Hùng cảnh giác lui về phía sau hai bước.
Trần Văn Sơn nói nhỏ vào tai Triệu Hùng: “Cẩn thận tên “ông Phong” này, anh ta là đệ tam Thiên bảng.”
Triệu Hùng nghe xong vô cùng sửng sốt!
Thảo nào anh không nhận thấy sự dao động nội khí của đối thủ. Anh ta lại là đệ tam “Thiên bảng” tiếng tăm lừng lẫy.
Niếp Cửu Long có thể bỏ ra một số tiền lớn để mời đệ tam “Thiên bảng”, đúng là tốn không ít công sức, chắc hẳn cũng hao hụt rất nhiều của cải.
Diện mạo của “ông Phong” này trông rất bình thường, có thể dùng từ “tầm thường” để hình dung anh ta.
Ông Phong nhìn Triệu Hùng, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo, nói: “Cậu nhóc, nói tên và tu vi của cậu đi, Phong Vô Ngôn tôi trước giờ chưa bao giờ đánh nhau với kẻ vô danh.”
Sau khi nghe đối phương nói tên “Phong Vô Ngôn” xong, Trần Văn Sơn đã xác nhận: “ông Phong” này chính là đệ tam Thiên bảng. Lúc Triệu Hùng biết được người kia là đệ tam Thiên bảng, anh đã gạt đi sự khinh thường trong lòng, không dám phách lối. Việc trong tay anh không những loại vũ khí như “Thừa Ảnh Kiếm” và “Ngư Trường Kiếm” đã hoàn toàn lộ ra. Đây cũng là nguyên nhân Triệu Hùng cần nhanh chóng tìm một bộ quyền thuật phù hợp với mình.
Triệu Hùng cởi bỏ thắt lưng “Rồng Lân” trên eo xuống, lạnh lùng nhìn “ông Phong” nói: “Nghe nói ông Phong Vô Ngôn đây là đệ tam Thiên bảng, vậy thì để chúng tôi phân cao thấp một trận đi!”