Nhà họ Vương, biệt thự Bích Vân!
Hôn lễ đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả, khách đến tham dự cũng đã yên ổn chỗ ngồi từ sớm.
Trọng Ảnh và An Như không có người thân thích thì ở Hải Phòng. Những người đến tham dự hôn lễ đều là những người có mối quan hệ khá tốt với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh. Ngoài những người đó ra, chính là những người bạn như Nông Tuyền, Trần Văn Sơn, Tiết Ân.
Tổng cộng chỉ có chưa đến bốn mươi người. Vì vậy, so với tổng thể rộng lớn của hội trường thì số người tham dự hơi ít. Nhưng bởi vì sân khấu buổi hôn lễ được trang trí vô cùng tinh tế, ánh mắt của quan khách đều tập trung đổ dồn về sân khấu.
Đúng mười giờ, người dẫn chương trình Trương Thi Luyến bước lên sân khấu trước. Tay cầm micro nói: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian bận rộn của mình đến tham gia buổi hôn lễ của chú rễ Trọng Ảnh và cô dâu An Như. Cô dâu và chú rễ của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, mọi người hãy dành một tràng vỗ tay nồng nhiệt chào đón cặp đôi này bước đến cuộc hôn nhân hạnh phúc nào.”
Ban nhạc bắt đầu trình diễn bản nhạc hôn lễ, cùng với âm thanh của ban nhạc, An Như vòng vào cánh tay Trọng Ảnh, bước lên thảm đỏ.
Những vị khách đến tham gia buổi lễ đều không ngừng nhiệt liệt vỗ tay.
Sau khi bước lên đứng trên sân khấu nhiếp ảnh gia bắt đầu tạo dáng cho hai người họ theo nhiều cách khác nhau. Bên cạnh còn có một người quay phim, ghi lại tất cả những khoảnh khắc này.
Người dẫn chương trình bắt đầu hỏi Trọng Ảnh: “Anh Lương, anh có lời gì muốn nói với cô dâu An Như không?”
Trọng Ảnh nhận lấy micro, ánh mắt nhìn vào An Như nói: “An Như, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ chăm sóc em suốt đời suốt kiếp này, Trọng Ảnh anh không biết nói những lời hoa mỹ, chỉ muốn mãi mãi nắm lấy tay em, anh yêu em!”
Dưới sân khấu truyền đến tiếng vỗ tay nồng nhiệt!
Người dẫn chương trình tiếp tục hỏi đến An Như: “Cô An, vậy còn cô có lời gì muốn nói với chú rễ không?”
An Như sau khi nhận lấy micro, im lặng một lúc rồi mới nói: “Trọng Ảnh, em tin tưởng anh! Em cũng rất yêu anh!”
Triệu Hùng đứng một bên lúc này hô to: “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Có anh bắt đầu, những người khác lập tức hô theo. Hiện tại bầu không khí trong hội trường đang nóng lên.
Dưới tình huống thế này, Trọng Ảnh ôm lấy vòng eo mỏng manh của An Như.
An Như tất nhiên biết được Trọng Ảnh muốn làm cái gì, hai mắt cô nhắm lại, bộ dáng vô cùng tập trung.
Khi An Như và Trọng Ảnh hôn nhau, dưới sân khẩu truyền đến đến vỗ tay và la hét của mọi người.
Sau khi hai người hôn nhau, An Như gục đầu xuống với dáng vẻ ngượng ngùng.
Trong bầu không khí này, người dẫn chương trình đã cầm micro và nói: “Anh Lương và cô An đã ở bên nhau trải qua những năm tháng thăng trầm. Chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức những bức ảnh đẹp của họ.”
Màn hình lớn được mở lên, xuất hiện bức ảnh kết hôn của Trọng Ảnh và An Như.
Bộ ảnh cưới được chụp ở trong phòng và một số cảnh ngoài trời, mỗi bức ảnh đều được chụp rất đẹp. Bức ảnh cuối cùng là hình ảnh Trọng Ảnh đang hôn lên bụng đang mang thai của An Như.
Những người đến tham dự buổi lễ đều là người quen biết với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh. Vì vậy, mọi người đối với việc An Như đang mang thai cũng không có biểu hiện ra sự không lịch sự nào.
“Xin mời người đem nhẫn lên đây, tiếp theo cô dâu và chú rễ sẽ trao nhẫn cho nhau!” Người dẫn chương trình nói.
Một người phụ nữ trên người mặc sườn sám dài, trên tay cầm một cái khay đựng bước lên.
Trọng Ảnh lấy ra một chiếc nhẫn trên khay sau đó đeo vào ngón tay bé nhỏ của An Như, sau đó nâng tây cô lên và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên tay cô, nói: “An Như, chiếc nhẫn này mặc dù không phải là chiếc đắc giá quý hiếm, nhưng trong mắt anh chính là vô giá.”
An Như cũng cầm lấy một chiếc nhẫn khác từ trên khay và nói: “Anh Lương, sau này nhờ anh quan tâm nhiều hơn!”
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vừa dứt, người dẫn chương trình tuyên bố: “Tiếp theo đây xin mời người chứng hôn của chúng ta!”
Ông cụ Khổng mặc trang phục trịnh trọng tiến lên sân khấu.
Khổng Côn Bằng và Trọng Ảnh đã quen biết nhau từ lâu, người chứng hôn không thể là ai khác ngoài ông.
Ông cụ Khổng trước đây làm công việc liên quan đến giáo dục, bộ dáng nghiêm túc không khác gì lãnh đạo lên phát biểu trước mọi người. Trong tay ông cầm một bản chứng nhận kết hôn, đọc lên ngày kết hôn của Trọng Ảnh và An Như, đồng thời cũng nói nhiều lời chúc mừng đến hai người.
Lúc này, quản gia của biệt thự Bích Vân vội vàng đi đến chỗ của Triệu Hùng.
“Anh Hùng, cha mẹ cô An đến rồi, nói muốn gặp cậu!”
“Ngoài bọn họ ra, còn có ai khác không?” Triệu Hùng khẽ chau mày, nói với quản gia.
“Còn có hai người vệ sĩ!” Quản gia nói.
“Dẫn tôi đi gặp bọn họ!”
Triệu Hùng gật đầu ra hiệu với Lý Thanh Tịnh, sau đó rời đi cùng với quản gia.
Lúc Triệu Hùng cùng với quản gia đi ra khỏi cửa, chỉ thấy An Đình Vinh và mẹ của An Như là Diệp Du Mùa ăn mặc trịnh trọng, gương mặt đầy sự mong đợi đang đứng đợi ngoài cửa.
Nhìn thấy chỉ có người cuả nhà họ An, lại không thấy người của nhà họ Niếp xuất hiện, điều này khiến cho Triệu Hùng cảm thấy đầy kinh ngạc.
Với tinh thần người đến đều là khách, Triệu Hùng cũng không trực tiếp nổi giận, nhìn thấy An Đình Vinh và Diệp Du Mùa lạnh giọng nói: “Ông An, bà An! Hôn lễ của Trọng Ảnh và An Như đã bắt đầu rồi. Nếu hai người là muốn đến phá hoại đám cưới, đừng trách Triệu Hùng tôi nói lời khó nghe, không khách sáo với hai người.”
Diệp Du Mùa vội vàng giải thích nói: “Hội trưởng Triệu đừng hiểu lầm, chúng tôi là đến chúc phúc cho hôn lễ của An Như và Trọng Ảnh, chứ không phải đến gây phiền phức cho các người!”
An Đình Vinh tức giận nói với Diệp Du Mùa: “Tôi đã nói rồi bọn họ giúp người không nhìn vào máu mủ, vẫn là đi thôi!”
“Ông đi cái gì mà đi? Quay lại cho tôi!” Diệp Du Mùa tức giận nói: “Tôi là mẹ của An Như, không muốn mất đi đứa con gái này!”
“Nhưng mà…nhưng mà…”
Triệu Hùng nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cũng hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Biết được Diệp Du Mùa đã nghĩ thông suốt rồi, nên đã thuyết phục An Đình Vinh cùng đi đến.
Về việc này, thật sự khiến cho Triệu Hùng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nếu như An Như biết được, cha mẹ cô ấy có thể đến tham gia hôn lễ còn muốn đến chúc phúc cho họ nhất định sẽ rất vui mừng.
Nghĩ đến như vậy, Triệu Hùng lập tức làm động tác lễ phép nói: “Hai người mau vào trong! Nếu chậm trễ thêm một chút, hôn lễ cũng sắp kết thúc rồi.”
Diệp Du Mùa sợ bỏ lỡ hôn lễ của con gái mình, lập tức kéo tay An Đình Vinh, gấp gáp đi theo sau Triệu Hùng.
Lúc Triệu Hùng dẫn theo cha mẹ của An Như tiến vào hội trường, cảnh tượng này ngay lập tức gây náo loạn.
Đặc biệt là Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, Tiết Ân, Tàn Kiếm, cho rằng người nhà họ An đến gây phiền phức.
Những người này sớm đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay, chỉ cần là khi nhà họ Niếp với nhà họ An đến làm loạn, nhất định sẽ không bỏ qua cho những người này.
Trọng Ảnh và An Như cũng sửng sờ tại chỗ, sắc mặt hai người thay đổi, cũng cho rằng cha mẹ An Như đến gây phiền phức cho họ.
Người dẫn chương trình không biết tình hình hiện tại, thấy hội trường đang thay đổi trở nên khó xử, vì vậy chỉ có thể nhìn về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng dẫn theo An Đình Vinh và Diệp Du Mùa tiến lên sân khấu, anh giới thiệu với người dẫn chương trình: “Đây là cha mẹ của An Như, bọn họ có lời muốn nói!”
Người dẫn chương trình phản ứng rất nhanh, lập tức mượn lời nói: “Tiếp theo, chúng ta xin mời cha mẹ của cô dâu phát biểu!”
Trọng Ảnh nắm lấy bàn tay của An Như, cảm thấy bàn tay cô vô cùng lạnh. Nhẹ nhàng siết chặt bàn tay cô, nhỏ giọng an ủi nói: “Đừng sợ, có anh ở đây!”
An Đình Vinh nhìn về phía Trọng Ảnh, lại nhìn con gái mình An Như.
Khi ông nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, nhẫn cũng đã đeo vào tay, với lại bụng của con ông cũng đã lộ rõ ra, ông biết rằng cho dù mình có đến phá hoại đám cưới cũng không thể ngăn cản Trọng Ảnh và An Như ở bên cạnh nhau.
Ông có hơi do dự một chút, dưới sự chú ý của mọi người, ông cầm lấy micro và nói: “Chào mọi người! Tôi là cha của An Như, An Đình Vinh!”