Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1508

Sau khi Triệu Hùng rời “Ngũ Tộc Thôn”, giữa đường liền gọi điện thoại cho Hoa Di nói mình bị thương, phải đến phòng khám xử lý một chút.

Khi Triệu Hùng đến phòng khám đã thấy Hoa Di và Trần Văn Sơn đợi ở đấy rồi. 

Hoa Di cẩn thận kiểm tra vết thương cho Triệu Hùng, có ba vết thương hiện rõ, đấy là chưa kể còn có những vết thương nhỏ.

Cả Trần Văn Sơn và Hoa Di đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên.

Phải biết rằng, võ công của Triệu Hùng đã xếp vào vị trí thứ hai Thiên bảng. Sau khi ông cụ Khổng có tên trong “thần bảng”, anh vô hình chung đã là “người đứng đầu Thiên bảng” rồi.

“Cậu chủ, với võ công của anh, ai đã làm cho anh bị thương vậy?” Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng đáp: “Là Phong Vô Ngôn, người xếp thứ ba trong Thiên bảng. Người này quả thật rất lợi hại, tôi và ông ta đã đấu với nhau hơn ba nghìn chiêu mới có thể thắng được ông ta. Có điều cũng phải biết điểm dừng. Nếu như muốn phân định sống chết, tôi nhất định sẽ bị thương nặng.”

“Võ công của người đó không phải cũng rất bình thường sao? Tại sao lại trở nên lợi hại như vậy?”

Trần Văn Sơn nhớ đến hai lần trước, Phong Vô Ngôn lúc nào cũng đang trong tình cảnh lén lút chạy trốn.

Triệu Hùng giải thích cho Trần Văn Sơn: “Phong Vô Ngôn có một người anh trai là Phong Vô Ôn, hai người trông giống hệt nhau. Võ công của anh trai ông ta bình thường, rất thích mạo danh em trai Phong Vô Ngôn, người mà hai lần trước chúng ta gặp là Phong Vô Ôn.”

“A! Vậy người mà anh gặp lần này thực sự là cao thủ xếp thứ ba Thiên bảng Phong Vô Ngôn sao?” Trần Văn Sơn sửng sốt nói.

Triệu Hùng gật đầu, thở dài một hơi rồi nói: “Tôi cũng vừa mới biết nhà họ Triệu chúng tôi có ân oán cá nhân với Phong Vô Ngôn. May mà cũng xem như là đã giải quyết được rồi!”

Hoa Di vừa giúp Triệu Hùng xử lý vết thương vừa nói: “Phong Vô Ngôn quả thật là một cao thủ thực sự. Anh có thể thắng được ông ta chứng tỏ anh đã là người đứng đầu Thiên bảng rồi. Thời gian lâu dần thì có thể sẽ đột phá Thiên bảng lên thần bảng. Có điều, anh còn trẻ tuổi mà đã trở thành người đứng đầu Thiên bảng rồi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì nhất định sẽ có người không phục, tìm đến cửa đòi đấu với anh đấy. Anh phải chuẩn bị tốt mới được!”

“Anh đã dặn dò mọi người, bảo bọn họ giữ bí mật rồi! Trận này Phong Vô Ngôn thua, ông ta sẽ không đi nói với người ngoài đâu.” Triệu Hùng nói lại lời của ông cụ Khổng.

“Tuy nói như thế nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn. Đúng rồi, sau khi đến Hải Phòng, cô Kim Châu luôn miệng hỏi về chuyện Tiêu Độc, em cũng không biết phải trả lời cô ấy như thế nào. Có thời gian anh tự đi mà giải thích với cô ấy nhé!”

“Ừm! Chuyện này giao cho anh xử lý là được rồi.”

Sau khi được Hoa Di xử lý vết thương xong, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Triệu Hùng bèn rời khỏi phòng khám của Hoa Di. 

Ngã Nguyệt Đàm!

Kể từ khi Triệu Hùng nhận điện thoại rồi vội vàng chạy đến “Ngũ Tộc Thôn”, Lý Thanh Tịnh luôn cầm chặt điện thoại trong tay, cô ngồi trên sô pha ở phòng khách đợi Triệu Hùng về.

Đã gần bốn giờ sáng rồi, đột nhiên có một tiếng “cạch” ở ngoài cửa.

Lý Thanh Tịnh nhìn ra ngoài cửa, thấy Triệu Hùng đã quay về. Tâm trạng lo lắng bất an cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Nhìn thấy cánh tay Triệu Hùng quấn băng, Lý Thanh Tịnh liền vội vàng ra đón.

“Sao anh lại bị thương thế này?”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi! Bác sĩ Hoa đã giúp anh xử lý xong xuôi cả rồi.” Triệu Hùng bộ dạng không thèm quan tâm vết thương của mình, anh an ủi Lý Thanh Tịnh, nói.

“Triệu Hùng nhìn vợ Lý Thanh Tịnh hai mắt thâm quầng vì thức đêm, anh liền nắm lấy tay của Lý Thanh Tịnh, đau lòng nói: “Thanh Tịnh, đã để em phải lo lắng rồi! Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Lý Thanh Tịnh “ừm” một tiếng, để cho Triệu Hùng dẫn cô trở về phòng.

Dưới ánh đèn, sau khi Triệu Hùng cởi quần áo.

Lúc này Lý Thanh Tịnh mới phát hiện ra trên người Triệu Hùng có rất nhiều vết thương, cô không dám tưởng tượng trận đấu này khốc liệt đến cỡ nào.

Lý Thanh Tịnh không hỏi Triệu Hùng đã trải qua những gì trong trận đấu, cô chỉ đưa tay ra chạm vào đôi vai săn chắc của Triệu Hùng rồi trầm tĩnh nói: “Đối thủ mạnh lắm sao?”

Triệu Hùng “ừm” một tiếng.

“Thanh Tịnh, đi ngủ thôi! Anh da dày thịt thô, chút vết thương nhỏ này đối với anh mà nói không có gì cả! Chị Hoa cũng nói chỉ cần nghỉ ngơi ba đến năm ngày là khỏi rồi.”

Sau khi hai người nằm lên giường, Lý Thanh Tịnh lo lắng sẽ chạm phải vết thương của Triệu Hùng nên đã chủ động giữ khoảng cách.

Triệu Hùng giơ cánh tay không bị thương ra ôm lấy eo của Lý Thanh Tịnh. Hai người thực sự có chút mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau!

Triệu Hùng tỉnh dậy vào lúc sáu giờ sáng.

Anh nhìn vợ Lý Thanh Tịnh vẫn đang say giấc nồng, sợ sẽ đánh thức Lý Thanh Tịnh nên đã không dậy luyện võ.

Tối hôm qua nội lực đã bị tiêu hao rất nhiều, khiến cho Triệu Hùng có chút mệt mỏi.

Triệu Hùng bèn cùng Lý Thanh Tịnh ngủ thêm một lát nữa.

Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, bảo mẫu Chu Dĩnh mới lên lầu nhẹ nhàng gõ cửa phòng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.

“Anh Hùng, chị Thanh Tịnh! Dậy ăn bữa sáng thôi ạ.” Âm thanh của Chu Dĩnh truyền vào phòng.

Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh vẫn đang ngủ, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, nhỏ giọng nói: “Thanh Tịnh, dậy ăn sáng thôi.”

Lý Thanh Tịnh vẫn đang còn lim dim mắt, cả đêm qua gần như cô không ngủ được. Cho đến hiện tại cô cũng chỉ mới ngủ được hơn ba tiếng.

“Em không ăn sáng đâu, em muốn ngủ thêm một lát nữa.” Lý Thanh Tịnh nói.

“Vậy anh sẽ bảo Tiểu Dĩnh để dành đồ ăn cho em, em cứ ngủ thêm chút nữa đi nhé!” Triệu Hùng lấy chăn đắp cho Lý Thanh Tịnh.

Sau khi tỉnh dậy, Triệu Hùng đang chuẩn bị đi tắm rửa.

Lý Thanh Tịnh liền nói với Triệu Hùng: “Đúng rồi, chút nữa anh gọi điện thoại cho Đặng Gia Hân nhé. Hôm nay em không đến công ty đâu, bảo cô ta có chuyện gì thì gọi cho em.”

“Được! Em cứ ngủ tiếp đi.” Triệu Hùng đáp một tiếng rồi bước vào phòng tắm. 

Sân nhà họ Dương!

Phong Vô Ngôn ngồi xếp bằng một lúc lâu mới hồi phục được phần nào nội lực đã tiêu hao.

Tối hôm qua, trận đấu giữa ông ta và Triệu Hùng có thể nói là đánh đến nỗi trời đất u ám, lâu lắm rồi chưa đánh một trận nào thú vị thỏa thích như thế.

Chỉ là, điều khiến cho Phong Vô Ngôn buồn rầu là ông ta đã bế quan nhiều năm, thế mà lại thua một tên nhóc ít người biết đến như Triệu Hùng. Điều càng khiến cho ông ta buồn rầu chính là ông ta đã hứa trước mặt mọi người, nếu thua Triệu Hùng thì tuyệt đối sẽ không bao giờ trả thù nhà họ Triệu.

Vốn dĩ Phong Vô Ngôn muốn rời khỏi Hải Phòng, nhưng nghĩ đến anh trai Phong Vô Ôn vẫn đang ở đây nên ông ta định sẽ đi tìm anh trai rồi mới rời đi.

Học trò ngoài cửa đến báo tin “Sư phụ, bên ngoài có hai người muốn đến tìm sư phụ.”

“Ai?”

“Bọn họ tự xưng là cặp đôi sát thủ Hắc Bạch.”

“Hóa ra là hai tên này! Cho bọn họ vào đi.” Giọng điệu Phong Vô Ngôn lạnh lùng nói.

Một lúc sau, cặp đôi sát thủ Hắc Bạch mỗi người đem theo một chiếc mũ bước vào dưới sự hướng dẫn của học trò Phong Vô Ngôn.

Phong Vô Ngôn nhìn thấy cặp đôi sát thủ Hắc Bạch che đậy vô cùng kín mít liền hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Hai cậu sao lại ăn mặc thành ra thế này?”

Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch lộ ra vẻ khó xử, hai người cúi đầu chào Phong Vô Ngôn trước rồi nói: “Ông Phong, ở Hải Phòng có kẻ thù của chúng tôi. Chúng tôi phải cẩn thận hành động mới được!”

“Vậy các cậu đến tìm tôi có chuyện gì?” Phong Vô Ngôn nhìn chằm chằm vào hai người, hỏi.

Sát thủ Bạch nói: “Ông Phong, chúng tôi đang làm chút chuyện cho nhà họ Lưu ở Nha Trang. Nhà họ Lưu có ý muốn mời ông tham gia, chỉ cần ông đồng ý thì giá cả sẽ tùy ý ông chọn!”

“Tham gia với nhà họ Lưu ở Nha Trang?” Phong Vô Ngôn hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Quay về nói với chủ của hai cậu rằng, Phong Vô Ngôn tôi xưa nay luôn hành động một mình, không muốn tham gia vào tổ chức nào cả.”

Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch nhìn nhau, không ngờ rằng Phong Vô Ngôn lại trực tiếp từ chối bọn họ như vậy.

Nhìn thấy Phong Vô Ngôn bị thương, Sát thủ Hắc giả vờ quan tâm hỏi: “Ông Phong, võ công của ông cao cường, người nào mà có thể làm ông bị thương vậy?” 

“Chuyện này không liên quan gì đến hai cậu! Tôi muốn yên tĩnh một mình. Nếu như hai cậu không còn việc gì nữa thì có thể đi được rồi!”

Phong Vô Ngôn khoát tay ra lệnh với học trò: “Tiễn khách!”
Bình Luận (0)
Comment