Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1556

Một năm trước?

Lúc đó, nhà họ Lưu vẫn do Lưu Vũ Tiến nắm giữ, Trác Kỳ vẫn chỉ là một kẻ không quan trọng.

Trí nhớ của Tô Linh Nguyệt thật tốt, đến cả chuyện này cũng nhớ được.

“Đàn chị à, chị nói chuyện này có âm mưu sao?” Lưu Hải Yến hỏi.

Tô Linh Nguyệt lắc lắc đầu, nói: “Bây giờ vẫn chưa thể xác định được, có thể là do chị nghĩ nhiều quá rồi! Cứ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều dồn lại cùng một lúc, là một dự báo không hề tốt lành. Hải Yến à, rốt cuộc cái tên Trác Kỳ này là ai, sao bố em lại tin tưởng anh ta như vậy?”

“Em cũng không biết nữa!” Vẻ mặt Lưu Hải Yến hậm hực.

Đúng lúc này, chuông cửa phòng lại vang lên.

Trong lòng Lưu Hải Yến cảm thấy căng thẳng, đi tới trước của nhìn qua kính cửa, nhìn thấy người tới là cô Ngân Châu, liền vội vàng mở cửa ra.

“Cô hai, tôi...”

Ngân Châu vừa muốn cất lời, nhìn thấy có một người phụ nữ đang ngồi ở ghế sofa, liền im lặng không nói nữa.

Lưu Hải Yến liền giải thích với Ngân Châu rằng: “Cô Ngân Châu à, chị ấy là Tô Linh Nguyệt đàn chị của tôi. Là người của chúng ta, có thể tin tưởng!”

Tô Linh Nguyệt chủ động đứng dậy, nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi lên tầng!” Nói rồi, chậm rãi nhẹ nhàng bước chân đi lên tầng.

Sau khi khóa cửa xong, Lưu Hải Yến kéo lấy tay của Tô Linh Nguyệt tới sofa ở phòng khách ngồi xuống.

Ngân Châu nói với Lưu Hải Yến: “Trác Kỳ vừa mới về rồi!”

“Tôi biết mà, ban nãy ở ngay cổng lớn, tôi nhìn thấy anh ta rồi.”

Ngân Châu gật gật đầu, nói: “Tôi nhân lúc anh ta đi tắm qua đây tìm cô nói chuyện. Mấy hôm nay Trác Kỳ có rất nhiều việc, nhưng con người vẫn rất minh mẫn, tăng cường thêm phòng thủ ở nhà giam phía Bắc. Tôi chuẩn bị hành động vào buổi tối ngày kia.”

“Được đó! Cô nghĩ ra cách để giữ chân anh ta chưa?” Lưu Hải Yến vui mừng hỏi.

“Yên tâm đi! Tôi có cách để giữ chân anh ta. Có điều, tôi chỉ giữ chân anh ta được hai giờ thôi. Mọi người chỉ có thời gian hai tiếng đồng hồ!”

“Hai tiếng là đủ rồi!”

“Tôi tới đây để nói với cô chuyện này. Lòng nghi ngờ của Trác Kỳ rất nặng, bây giờ tôi phải mau chóng quay về. Nếu như để anh ta biết được chúng ta gặp riêng nhau, thì anh ta nhất định sẽ nghi ngờ.”

“Vậy cô mau về đi! Chúng ta hẹn thời gian hành động là được.” Lưu Hải Yến thúc giục Ngân Châu.

Ngân Châu “Ừm” một tiếng, đứng dậy rời khỏi nơi ở của Lưu Hải Yến.

Tại Hải Phòng!

Triệu Hùng đang nói chuyện điện thoại với Mã Bá Lộc.

Mã Bá Lộc nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh ra tay với Tập đoàn Tĩnh Viễn, thì Tập đoàn Thiên Sơn, Tập đoàn Hải Bác và Tập đoàn Lệ Phàm nhất định sẽ ra tay với anh.”

Triệu Hùng cười cười, nói: “Không phải trước đây chúng ta đã quyết định với nhau rằng nhà họ Mã các anh sẽ đối phó với Tập đoàn Thiên Sơn sao?”

“Việc này đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, tôi đang nhắc nhở anh thôi, đừng có mà nhẹ dạ quá. Anh báo cho Kim Trung đi, bảo anh ta đối phó với Tập đoàn Lệ Phàm đi. À đúng rồi, Tập đoàn Hải Bác thì tôi xin thôi, nếu như một nhà họ Mã chúng tôi đối phó với cả hai nhà, thì vẫn có hơi quá sức.”

“Yên tâm đi! Chỉ cần anh có thể giải quyết được Tập đoàn Thiên Sơn, thì chúng ta lại cùng nhau đối phó Tập đoàn Hải Bác.”

“Chuyện không đơn giản như vậy đâu! Nhà họ Lưu còn chưa thực sự ra tay nữa.”

“Tôi biết mà!” Triệu Hùng nói: “Mục đích mà tôi ra tay, chính là giải quyết Tập đoàn Tĩnh Viễn trước. Chặt đứt một móng vuốt của nhà họ Lưu trước, dọa bọn họ một chút, chủ yếu là muốn dẫn con bài kinh doanh cuối cùng của nhà họ Lưu ra.”

“Đúng vậy! Nhà họ Lưu vẫn luôn không để lộ con bài kinh doanh cuối cùng ra. Bọn họ chỉ là một số cổ đông trong công ty, khi đã để lộ ra con bài kinh doanh cuối cùng ra, mới là lộ ra răng nanh thực sự. Cho nên, chúng ta cũng phải giữ vững thực lực.” Mã Bá Lộc nói.

Triệu Hùng nói: “Tôi nghe nói hôm nay người của Điền gia Oa Tử tới nhà họ Lưu gây chuyện. Là chuyện chú Mã làm đúng không?”

“Tin tức của anh cũng nhanh nhạy ra phết đấy nhỉ. Đúng vậy, là bố tôi làm đó.”

“Rốt cuộc chú Mã định cứu đám người Văn Sơn như thế nào vậy?”

“Tới lúc đó anh sẽ biết thôi!” Mã Bá Lộc nói kiểu thần bí. “Nhân lúc này chúng ta làm rối loạn thị trường kinh doanh đi. Nhất đinh có thể khiến Trác Kỳ không kịp trở tay. Chính là một cơ hội rất tốt để chúng ta công kích nhà họ Lưu!”

“Thật sự không cần tôi tới Nha Trang sao?”

“Không cần đâu! Nếu như không thực hiện được kế hoạch của bố tôi, thì anh hẵng tới Nha Trang cũng không muộn.”

“Được rồi! Vậy chúng ta vẫn nên nắm chặt cơ hội, tiếp tục tấn công nanh vuốt của nhà họ Lưu.”

“Chuyện giữa anh và nhà họ Niếp là thế nào vậy? Sao nhà họ Niếp ở tỉnh Sơn Lâm cũng bắt đầu đối phó anh vậy?” Mã Bá Lộc khó hiểu nên hoi.

Đối với Mã Bá Lộc, Triệu Hùng không hề che giấu mà trả lời: “Nhà họ Niếp bắt tay với nhà họ Lưu đối phó tôi. Nhưng mà nhà họ Niếp đã phản bội rồi. Tới lúc đó, anh cứ chờ mà xem kịch vui đi!”

“Phản bội? Xem ra là một màn kịch hay đây!” Mã Bá Lộc cười cười.

Sau khi hai người nói chuyện xong, mỗi người đều cảm thấy tinh thần mình rất tốt.

Bây giờ chỉ thiếu mỗi việc cứu Trần Văn Sơn và Tiết Ân khỏi nhà họ Lưu mà thôi.

Sau khi Mã Bá Lộc gọi điện với Triệu Hùng xong thì đi tới phòng sách của Mã Thời Sinh, hỏi ông: “Bố à! Điền Vũ Đình đã làm theo lời dặn dò của bố rồi. Điều bố hứa với bọn họ, con đã sắp xếp xong rồi.”

Mã Thời Sinh liếc Mã Bá Lộc một cái, nói: “Con trai, bố con chúng ta đã lâu rồi không tâm sự. Ngồi xuống đây nói chuyện chút đi!”

“Vâng!” Mã Bá Lộc ngồi xuống chiếc ghế trong phòng sách.

Mã Thời Sinh nói với Mã Bá Lộc: “Vốn dĩ bố không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa nhà họ Triệu và nhà họ Lưu, nhưng bố đã đồng ý với mẹ của Triệu Hùng là phải chăm sóc con trai của bà ấy rồi. Làm người thì phải giữ chữ tín! Mã Thời Sinh bố cả đời này, đã như vậy rồi, nhưng đường đời của con vẫn còn rất dài. Nếu như Triệu Hùng nhanh chóng trưởng thành, thì đối với con trăm lợi không hại. Nhưng nếu như Triệu Hùng sụp đổ, thì sớm muộn gì nhà họ Lưu cũng sẽ ra tay với nhà họ Mã. Cho nên nếu nói là bố giúp Triệu Hùng, thì không bằng nói là bố đang giúp con trải đường trong tương lai.”

“Bố à! Con và Triệu Hùng là bạn thân, cậu ấy là người nhiệt tình, tính cách ngay thẳng. Con sẽ không vì chuyện cả đời của các bố, mà ảnh hưởng tới tình bạn giữa con và cậu ấy.”

“Vậy thì tốt!” Mã Thời Sinh gật gật đầu.

“Bố vẫn chưa lật con bài cuối cùng. Chính là vì lo rằng tiền bối kia của nhà họ Mã chúng ta sẽ nhắm mắt buông xuôi, con sẽ không đối phó được lại nhà họ Lưu. Nhưng bố phát hiện, nhà họ Lưu không hề dễ đối phó giống như trong tưởng tượng. Cho nên, mới âm thầm nâng cao thế lực của mình. Đợi mấy ngày nữa, bố dẫn con đi gặp mặt bọn họ, đã là lúc giao bọn họ cho con rồi.”

“Bố à! Bố đâu có già đâu, giao cho con sớm như vậy làm gì ạ? Như vậy chỉ khiến con càng thêm áp lực thôi! Bố cứ giữ lấy con át chủ bài này đi, cũng không cần thiết gặp bọn họ. Giao cho con muộn một chút thì cũng chẳng khác là bao.”

“Cái thằng nhóc này!” Mã Thời Sinh cười cười, nói: “ Con muốn được nhàn rỗi, ông bố của con cũng muốn được nhàn rỗi thôi. Thôi được rồi! Nhân lúc xương cốt cái thân bố còn khỏe khoắn, thì tiếp tục giúp con làm chuyện này vậy.”

“Bố à! Bối cảnh thân thế của Triệu Hùng rất phức tạp, bố có biết chuyện này không?”

“Biết chứ! Bối nghe nói chuyện này rồi. Xem ra sắp nổi bão rồi. Nhà họ Mã chúng ta phải chuẩn bị trước mới được. Nếu không sẽ không thể chống đợ được biến động lớn lần này trong thương nghiệp!”

“Đúng vậy! Không ngờ rằng, kẻ địch của nhà họ Triệu lại nhiều như vậy. Con cũng nể phục cái tên Triệu Hùng này, có thể che giấu mãi như vậy đi ở rể ở thành phố Hải Phòng, đúng là giỏi nhịn thật đấy.”

Mã Thời Sinh nói: “Người quá trẻ tuổi đều sẽ xốc nổi! Triệu Khải Thời đã nhìn rõ điều này, mới lên kế hoạch để rèn luyện Triệu Hùng. Triệu Hùng là con trai của Triệu Khải Thời và Tần Uyển, hổ phụ vô khuyển tử, cũng không khác là bao!”
Bình Luận (0)
Comment