“Biết rồi ạ!” Chu Nhã Kỳ căng thẳng đáp lại.
Lục Tiểu Xuyên lại ôm lấy Chu Nhã Kỳ, trực tiếp đè lên người phụ nữ này lần nữa.
Hai chiếc xe tải chạy về phía nhà họ Lưu ở Nha Trang.
Chỗ nhà họ Lưu nghiêm cấm xe chở hàng lớn, giữa ban đêm, thế mà lại có một chiếc xe tải lái về phía này.
Vệ sĩ của nhà họ Lưu đang đi lên kiểm tra, chỉ nhìn thấy thùng xe được mở ra, từng cỗ quan tài đỏ thẫm được khiêng xuống.
Hai chiếc xe, khiêng xuống ít nhất hai mươi mấy cỗ quan tài.
Vệ sĩ của nhà họ Lưu nhìn tới há hốc miệng, đang chuẩn bị chặn xe chở hàng lại. Không ngờ rằng sau khi xe tải bỏ quan tài xuống liền nghênh ngang rời đi.
Nhìn từng cỗ quan tài, làm cho vệ sĩ nhà họ Lưu tức nổ phổi.
Giữa ban đêm, chở nhiều quan tài tới như vậy, đúng là dọa chết người.
Trác Kỳ vừa mới ngủ, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ dồn dập.
“Ai đấy?” Trác Kỳ bực mình lớn tiếng hỏi.
“Anh Trác, đám người kia lại tới gây chuyện rồi!” ngoài cửa vàng lên giọng nói của Trần Hoàng Vương.
“Đợi một chút!”
Sạu khi Trác Kỳ mặc xong quần áo, liền mở cửa ra hỏi Trần Hoàng Vương: “Trần Hoàng Vương, lại xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ban nãy... có hai chiếc xe tải lái tới trước cổng nhà họ Lưu, để lại hai mươi tám cỗ quan tài. Sau đó trực tiếp lái xe rời đi luôn.”
“Quan tài?”
“Đúng vậy, giống với quan tài ban sáng Điền gia Oa Tử khiêng tới!”
“Đi, nhìn thử xem!” Trác Kỳ nói.
Trác Kỳ và Trần Hoàng Vương đi tới trước cổng nhà họ Lưu, nhìn thấy trước cổng đặt một đống quan tài.
Nửa đêm nửa hôm, nhìn thấy thứ này, khiến người ta có cảm giác dựng tóc gáy.
Trác Kỳ không khỏi nhớ tới ban sáng mình đạp vỡ quan tài, bị bột vôi bên trong quan tài hắt lên đầy người. Ra lệnh với dưới trướng: “Mở quan tài ra xem thử xem, xem đám người này định giở trò gì.”
“Cẩn thận một chút, đừng trúng kế của bọn họ.”
Đã có mấy vệ sĩ quay về nhà kho cầm mấy cây rìu tới.
Rìu bổ xuống mấy nhát, một cỗ quan tài bị vỡ nát trước.
Chỉ thấy có một bộ xương khô lăn ra từ trong cỗ quan tài.
Dưới ánh đèn, bộ xương trắng hếu dọa cho tất cả mọi người giật nảy mình.
Trác Kỳ đi lại gần nhìn, thấy trên bộ xương trắng còn dán một tờ giấy, bên trên viết: “Đồ Trác Kỳ vô liêm sỉ, mày giết thôn dân của Điền gia Oa Tử, oan hồn đã khuất sẽ không buông tha cho mày đâu. Mày cứ đợi quỷ dữ tới đòi mạng mày đi!”
Trác Kỳ tức tới mức đạp lên bộ xương trắng.
Chỉ nghe “Răng rắc!” một tiếng, chỗ xương lồng ngực liền bị Trác Kỳ dẫm nát.
Có điều, đây không phải âm thanh bộ xương trắng phát ra, mà giống như tiếng gòn tan của mô hình xương người bằng nhựa trong phòng thí nghiệm vậy.
Trác Kỳ nhặt một đoạn xương lên, vươn tay ra sờ, xác định đây không phải là xương người thật, mà là đồ trong phòng thí nghiệm, mô hình xương người được làm bằng nhựa.
“A!...” Trác Kỳ hét thảm một tiếng, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau rát.
Anh ta vội vàng ném xương giả trong tay đi.
Cúi đầu nhìn một cái, da tay đã bị lột một tầng.
“Là axit sunfuric!” Trác Kỳ tức điên lên.
Không ngờ rằng, đám người Điền gia Oa Tử này, lại sử dụng mưu kế ác độc này với anh ta.
Trác Kỳ ra lệnh với đàn em: “Không được ở quan tài ra, để mấy quan tài lại hết một chỗ, tìm một chỗ trống đốt sạch đi.”
“Rõ!”
Vệ sĩ đáp một tiếng, mọi người lấy dây thừng và gậy tới, cùng tập hợp lại khiêng những quan tài này đi.
Trần Hoàng Vương thấy tay Trác Kỳ không ngừng run rẩy, lên tiếng dò hỏi: “Anh Kỳ, anh không sao chứ?”
“Vết thương nhỏ thôi, không sao cả!” Trác Kỳ trả lời một tiếng.
Miệng Trác Kỳ thì nói là vết thương nhỏ, những trên thực tế thì vết thương trên tay phải khá nghiêm trọng.
Võ công anh ta luyện là “đại lực cầm nã thủ”, võ công này dùng tới lực ngón tay là chủ yếu. Như bay giờ, axit sunfuric làm ngón tay anh ta bị thương, điều này đồng nghĩa với việc Trác Kỳ không thể phát huy được võ công mạnh nhất của mình, công lực sẽ giảm đi nhiều.
Ánh mắt của Trác Kỳ lộ ra sát ý, ra lệnh với Trần Hoàng Vương: “Trần Hoàng Vương, lập tức dẫn người đi điều tra nơi mà đám người Điền Vũ Đình tới. Nếu như tra ra được đám dân điêu này, thì giết sạch không tha!”
“Vâng!”
Trần Hoàng Vương đáp một tiếng, vẫy tay gọi mấy người tới, vội vàng lái xe rời khỏi nhà họ Lưu.
Sau khi về lại chỗ ơ, Trác Kỳ nhìn kĩ vết thương trong lòng bàn tay. Da trong lòng bàn tay phải không còn nữa, nhìn trông máu thịt mơ hồ.
Thứ dính bên trên là axit sunfuric đó.
Kì lạ, không phải axit sunfuric sẽ ăn mòn bộ xượng bằng nhựa đó sao, sao bộ xương đó lại chẳng bị làm sao cả.
Việc này khiến cho Trác Kỳ cảm thấy tò mò, định bảo người đem một bộ mô hình xương về nghiên cứu thử xem.
Còn chưa đợi Trác Kỳ lên tiếng gọi người, liền nghe thấy tiếng nổ “ầm! ầm!....” vang lên, chấn động tới mức da cũng run lên theo.
Trác Kỳ hoảng hốt, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Hỏi những vệ sĩ vẫn luôn canh giữ ở cửa: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thưa anh Kỳ, tiếng nổ truyền đến từ phía tây bắc ạ!”
“Phía tây bắc ư!”
Trác Kỳ quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy phía tây bắc khói lửa cuồn cuộn ngâp trời. Đó chắc là nơi đốt quan tài.
Lẽ nào...
Nghĩ tới đây, cả người Trác Kỳ giật mình tới ra mồ hôi lạnh.
Nếu như thật sự là như vậy, thì mình cũng quá khinh thường tên Điền Vũ Đình này rồi.
Năm phút sau, một vệ sĩ vội vàng chạy về phía Trác Kỳ. Cúi người báo cáo: “Anh Kỳ, chúng tôi làm theo mệnh lệnh của anh, đốt hết đám quan tài kia. Nhưng không ngờ rằng, bên trong những quan tài đó có giấu chất gây nổ.”
“Có thương vong về người không?” Trác Kỳ vội hỏi.
“Không có ai chết, nhưng có sáu người anh em bị thương!”
“Khốn kiếp!” Trác Kỳ tức tới điên người.
Trước giờ anh ta vẫn luôn tự xưng là thông minh hơn người, không ngờ rằng lại bị đám dân điêu Điền gia Oa Tử chơi đùa tới xoay mòng mòng như thế này.
“Tới sân sau!”
Bên tai Trác Kỳ vang lên một giọng nói.
Nghe thấy gia chủ nhà họ Lưu gọi, sắc mặt Trác Kỳ liền thay đổi.
Tối hôm nay xảy ra “vụ nổ” lớn như vậy, đương nhiên là gia chủ nhà họ Lưu sẽ nghe thấy.
Trác Kỳ ra lệnh với đàn em: “Đem những người bị thương tới bệnh viện, lại gặp đám dân điêu Điền gia Oa Tử gây rối nữa, thì đánh chết cho tôi. Có việc rồi, tôi đi đây!”
“Vâng!” Vệ sĩ chắp tay lại đáp.
Trác Kỳ không dám dây dưa quá lâu, một khi gia chủ nhà họ Lưu nổi giận, thì không phải chuyện đùa đâu.
Anh ta vội vàng đi tới cấm địa ở sân sau nhà họ Lưu.
Sau khi tới sân sau, Trác Kỳ quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói với người ở trong phòng: “Gia chủ, là thuộc hạ làm không tốt, làm phiền ngài yên tĩnh tu luyện rồi ạ.”
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” người bên trong phòng trầm giọng hỏi Trác Kỳ.
Trác Kỳ báo cáo: “Đám điêu dân Điền gia Oa Tử dùng hai xe tải chờ quan tài tới, đặt trước cổng nhà họ Lưu. Tôi cho người đem đống quan tài đó tìm một chỗ trống để đốt sạch. Không ngờ rằng bên trong quan tài có chất gây nổ. Tiếng nổ ban nãy là vì vậy mà ra.”
“Tay cậu sao rồi?” người trong phòng hỏi.
Trác Kỳ kinh ngạc, không ngờ rằng gia chủ nhà họ Lưu không ra ngoài, mà có thể biết được tay mình xảy ra chuyện.
Cũng chả trách được, da tay anh ta đều bị axit sunfuric ăn mòn hết rồi, lòng bàn tay đau vô cùng, vẫn đang run rẩy. Nếu không phải anh ta có võ công trên người, thì người bình thường đã đau tới mức ngất đi từ lâu rồi.
“Thưa gia chủ! Thuộc hạ không cẩn thận, trúng kế của đám điêu dân kia!”