Lưu Hải Yến tức tối “hừ” một tiếng rồi nói với Tô Linh Nguyệt: “Sư tỷ, chúng ta đi! Mặc kệ chuyện của bọn họ.”
Tô Linh Nguyệt thấy Lưu Hải Yến đau lòng, nơi này cũng không còn cho cô ta dung thân, cô ta vội đuổi theo Lưu Hải Yến.
Lưu Hồng Nguyên nhìn Trần Văn Sơn và nói: “Trần Văn Sơn, mạng của họ đều nằm trong tay cậu, phải xem biểu hiện của cậu rồi.”
“Đầu bếp Phạm, cậu biết mình nên làm gì phải không? Nếu dám nương tay thì đừng trách tôi không khách sáo.” Lưu Hồng Nguyên lạnh lùng lên tiếng.
Đầu bếp Phạm không nói một lời, cầm vá xúc cơm đi đến trước mặt Trần Văn Sơn và nói: “Tên nhóc, cậu là cao thủ xếp hạnh thứ chín của Thiên Bảng phải không? Trong vòng trăm chiêu của tôi chắc chắn thắng cậu. Nếu cậu có thể sống sót qua trăm chiêu thì coi như tôi thua.”
“Trăm chiêu?”
Trần Văn Sơn biết công phu của đầu bếp Phạm rất lợi hại, nhưng nói trong trăm chiêu có thể thắng mình thì ít nhất cũng là nhân vật trong top 3 Thiên Bảng.
Nhưng trong ấn tượng của Trần Văn Sơn, top 3 Thiên Bảng cũng đâu có nhân vật là tên đầu bếp này.
Trần Văn Sơn gật đầu rồi nói với đầu bếp Phạm: “Được! Vậy thì đắc tội rồi.” Nói xong, anh ta thò tay vào túi, trực tiếp phóng ba phi đao ném về phía đầu bếp Phạm.
Anh cảm thấy đầu bếp Phạm, lúc ở “nhà giam phía Bắc” đã tha cho anh ta, để Trần Văn Sơn thuận lợi cứu Kim Châu.
Đây cũng là cách thăm dò công phu của đầu bếp Phạm, thấy sao?
Chỉ nghe “Đing! đing đing!” truyền ra từ ba loại vũ khí cùn đó, ba phi đao hình lá liễu của Trần Văn Sơn phóng ra đều vị vá múc cơm của đầu bếp Phạm đánh văng ra.
Đầu bếp Phạm lạnh lùng nói: “Còn không giở ra bản lĩnh thật của cậu thì không thắng nổi tôi đâu.”
Đôi tay của Trần Văn Sơn, mỗi tay một cây đao nhỏ, người thì tấn công về phía đầu bếp Phạm.
Sau khi hai người đánh nhau, thân pháp ngày càng nhanh, dần dần trở thành hai bóng dáng mơ hồ.
Trần Văn Sơn cận chiến thì không dễ thương lượng, một đao hướng về cổ họng của đầu bếp Phạm mà cứa vào.
Đầu bếp Phạm dùng vá múc cơm trong tay chắn lấy, thuận thế đá vào người của Trần Văn Sơn
Trần Văn Sơn bị đá văng ra ngoài, rơi xuống cái phịch, tay giữ sáu phi đao, cổ tay phóng ra phi đao như vì sao lạnh, nhắm vào đầu bếp Phạm.
Chỉ nghe một tràng “lẻng kẻng” vang lên, phi đao văng ra, toàn bộ đều bị đầu bếp Phạm đáng văng từng cái một.
Đầu bếp Phạm nói: “Ba mươi bốn chiêu rồi!”
Trần Văn Sơn giãy như cá chép, trở người đứng dậy.
Bản thân lại phòng ra sáu phi đao lần nữa, đều bị đầu bếp Phạm đón lấy. Công phu của người này đúng là thâm sâu khó lường.
Trần Văn Sơn dám chắc, lúc đầu bếp Phạm và mình đối đầu thì cơ bản chưa ra hết sức.
Đầu bếp Phạm nói một câu: “Tôi muốn tấn công!”
Lời vừa dứt, cơ thể hiện ra một bóng đen, nhanh chóng tập kích Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn vội dùng nắm đấm đón lấy.
“Binh!”
Hai nắm đấm bền chắc đối nhau, một đấm của Trần Văn Sơn bị nắm đấm của đầu bếp Phạm đánh bay mà cơ thể của đầu bếp Phạm chỉ lảo đảo thôi.
“Cao thủ xếp hạng thứ chín của Thiên Bảng, chẳng qua cũng chỉ có vậy!”
Đầu bếp Phạm lại trở người.
Trần Văn Sơn lại đối đầu với đầu bếp Phạm nhưng cái vá múc cơm trong tay của đầu bếp Phạm có sức tấn công ác liệt. Ép Trần Văn Sơn chỉ có chiêu chống đỡ, cơ bản không có sức đánh trả.
Lưu Hồng Nguyên đứng phía sau, nheo mắt quan sát trận đấu, trong mắt ông ta lộ ra vẻ muốn giết người, không biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ chuyện gì.
Lúc tới chiêu thứ năm mươi bảy, Trần Văn Sơn bị đầu bếp Phạm đá một cước vào trước ngực, trực tiếp đá bay ra.
Ngay giây phút tiếp đất, đầu bếp Phạm lao tới, vá múc cơm trong tay vỗ vào mặt của Trần Văn Sơn và nói một câu: “Cậu thua rồi!”
Trần Văn Sơn quả thật thua rồi!
Nếu đầu bếp Phạm dùng nội lực với các vá múc cơm này, chẳng mấy chốc có thể vỗ kịch liệt vào đầu của Trần Văn Sơn.
Dưới Thần bảng đều là con kiến!
Đây tuyệt đối không phải nói suông.
Cho dù đầu bếp Phạm không phải cao thủ “Thần bảng”, cũng có thể là cao thủ top ba của “Thiên bảng”. Hơn nữa, thành phần tu vi của “Thần bảng” khá lớn.
Lưu Hồng Nguyên nói với Trần Văn Sơn: “Trần Văn Sơn, các người thua rồi! Đừng có giãy giụa vô ích nữa. Nếu có người dám phản kháng thì giết không tha!”
Lời vừa nói xong thì nghe tiếng gào nhẹ.
Tiếp theo một người vung đao trong tay chém về phía người bên cạnh.
Người ra tay chính là “Tiết Ân”, sau khi anh ta hút máu người, trở nên cáu kỉnh bất an. Lúc ban đầu còn có thể kiểm soát bản thân. Bây giờ chỉ nghĩ tới việc trút khí tức cuồng bạo trong người, ý thức đã mơ hồ, đã không phân biệt địch ta nữa.
Sau đó, một người anh em của “Phong Nam đường”, bị một đao của Tiết Ân làm bị thương ở bụng. Người bị xui hơn là bảo vệ của nhà họ Lưu, trực tiếp bị bổ ra làm ba.
Lưu Hồng Nguyên thấy Tiết Ân không phân biệt địch ta, vung đao chém loạn xạ. Lại thấy đôi mắt đỏ thẫm của anh ta đã biết cơ thể của anh ta có vấn đề rồi.
“Đầu bếp Phạm, mau bắt người này lại! Giữa mạng của anh ta trước, tôi muốn xem xem người là bị sao?” Lưu Hồng Nguyên dặn dò đầu bếp Phạm.
Đầu bếp Phạm không nói gì mà trực tiếp xông vào Tiết Ân.
Tiết Ân thấy người, một đao chém về phía đầu bếp Phạm.
Đầu bếp Phạm né sang một bên, lần lượt né được sự tấn công của năm sáu nhát đao của Tiết Ân.
Thấy đao pháp của Tiết Ân lộ ra sơ hở, cái vá múc cơm của đầu bếp Phạm vỗ xuống thì trực tiếp tấn công vào cổ tay của Tiết Ân.
Chỉ nghe “đing” một tiếng, đao trong tay của Tiết Ân rơi xuống đất.
Đầu bếp Phạm lao qua, chỉ dùng ba chiêu đã khống chế được Tiết Ân.
Kim Châu thấy Trần Văn Sơn và Tiết Ân đều bại trận, hôm nay không ra khỏi nhà họ Lưu rồi, cô ấy hét lớn: “Tôi liều với các người!”
“Liều? Cô lấy cái gì mà liều?”
“Chát …”
Gò má của Kim Châu bị cái tát như trời giáng sưng lên.
Điều quan trọng là, chỉ thấy Lưu Hồng Nguyên nhúc nhích một chút, ngay cả người nhà cũng không nhìn rõ thân pháp ra chiêu thế nào thì đã tát trúng đối phương.
Còn đánh gì nữa mà đánh?
Kim Châu vốn muốn dùng “thuật tĩnh” với bọn người nhà họ Lưu nhưng lúc bị giam cầm thì đồ trên người đã bị lấy đi rồi.
Không bột đố gột nên hồ, tuy “thuật tĩnh” của cô ấy lợi hại, nhưng lúc này lại không dùng được.
Kim Châu ôm xác của em gái Ngân Châu, u ám nói: “Cũng được! Cứ để chị em chúng tôi chết chung đi.”
Kim Châu thà tự sát cũng không muốn thành tù nhân của nhà họ Lưu.
Ông chủ Thạch của “Phong Nam đường” thấy thực lực của đối phương quá lớn, vì thúc đẩy tinh thần phe mình, vung tay hô lớn và nói: “Chúng tôi liều mạng với các người!”
Người của Phong Nam đường xông vào muốn giết những người khác trong nhà họ Lưu.
Nhưng người của “Phong Nam đường”, vốn dĩ đã bị thương nghiêm trọng. Mất đi sự ủng hộ của Trần Văn Sơn và Tiết Ân cơ bản là quân lính tan rã.
Lục Tiểu Xuyên vì biểu hiện của chủ nhân của nhà họ Lưu, trực tiếp xông qua muốn giết “ông chủ Thạch”
Hai bên đều có người chết và bị thương, nhưng lần này gục ngã nhiều là người của “Phong Nam đường”.
Lưu Hồng Nguyên vốn muốn giết tất cả những người xông vào nhà Lưu. Nhưng vì để tìm ra thân phận của nhóm người này, ông ta đã ra lệnh cho Lục Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, đừng giết hết, hãy bắt chúng trước rồi nói.”
Lục Tiểu Xuyên hiểu ý, đưa người nhà họ Lưu không thể chặn được, chỉ dùng chưa tới năm phút, hạ gục tất cả người của “Phong Nam đường”.