Trần Văn Sơn vừa nghe lão ăn mày bảo anh ta đi tìm Triệu Hùng, kinh ngạc hỏi: "Cậu chủ nhà tôi cũng ở đây?"
“Ừm!” Lão ăn mày gật đầu nói: “Chỗ thị phi, cậu đi mau đi!”
Trần Văn Sơn đáp lại một tiếng, rồi xoay người biến mất trong màn đêm.
Trong bóng tối, sau khi Trần Văn Sơn thay một cái mặt nạ mang theo bên người, rồi gọi một chiếc taxi. Sau khi lên xe, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng đợi cuộc gọi của Trần Văn Sơn đợi đến sốt ruột, ngồi ở trong phòng hút tận mười mấy điếu thuốc.
Thấy Trần Văn Sơn gọi điện tới, Triệu Hùng lập tức nghe máy.
“Cậu chủ!” Cái gọi này, xém chút nữa khiến Triệu Hùng rơi nước mắt.
Một cách xưng hô quen thuộc biết bao, nếu là bình thường Triệu Hùng sẽ không để ý. Nhưng sau khi được nghe một tiếng “cậu chủ” này của Trần Văn Sơn một lần nữa, trái tim đang treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng được buông xuống.
Duy trì vẻ mặt bình tĩnh, Triệu Hùng nói: "Văn Sơn, cậu và Tiết Ân không sao chứ?"
"Sức khỏe của Tiết Ân có chút vấn đề, cũng mau không nguy hiểm đến tính mạng. Lão ăn mày đã đưa Tiết Ân đi rồi, nói cậu có chuyện gấp tìm tôi."
“Tôi ở khách sạn Mai Viên, cậu đến khách sạn tìm tôi, gặp nhau nói chuyện!” Triệu Hùng nói.
“Được!” Trần Văn Sơn đáp lại rồi căn dặn tài xế xe taxi: “Tài xế, đến khách sạn Mai Viên.”
Khách sạn Mai Viên!
Khi Trần Văn Sơn đến trước phòng Triệu Hùng, anh ta gõ cửa rồi nói: "Là tôi!"
Triệu Hùng lập tức ra mở cửa.
Trần Văn Sơn kéo mặt nạ trên mặt mình xuống, để lộ khuôn mặt thật của anh ta.
Triệu Hùng nhìn thấy trên người Trần Văn Sơn có vài vết thương nhẹ, liền quan tâm hỏi: "Sao rồi, vết thương không trở ngại gì chứ?"
“Không chết được!” Trần Văn Sơn mỉm cười nói.
“Có thuốc không?” Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng đi lại bàn, lấy gói thuốc trên bài rút ra một điếu, tự tay châm thuốc rồi đưa cho Trần Văn Sơn.
Sau khi Trần Văn Sơn ngồi vào chỗ, anh ta mở một chai nước khoáng và uống.
Sau khi hút một hơi thuốc, Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, sao cậu lại đến đây? Còn nữa, sao cậu tìm được lão ăn mày, đế nhà họ Lưu cứu chúng tôi?"
Triệu Hùng giải thích: "Là Mãi Thời Sinh nói tôi lão ăn mày đang ở thành Tinh Hải, tôi vội vàng chạy đến đây suốt cả đêm, xin lão ăn mày ra mặt. Thế nào, nhà họ Lưu thật sự có cao thủ Thần Bảng sao? "
“Có, có thể không chỉ có một người!” Trần Văn Sơn nói.
Triệu Hùng sửng sốt, tiếp tục hỏi Trần Văn Sơn: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Thế là, bắt đầu nói từ khi Trần Văn Sơn xông vào nhà họ Lưu, sau đó được Lưu Hải Yến cứu. Sau đó, Ngân Châu nói sẽ kìm chân Trác Kỳ, nhân cơ hội này, Tô Linh Nguyệt giúp anh ta cứu Kim Châu khỏi “bắc lao”. Không ngờ, gặp phải người của “Phong nam đường”, đến nhà họ Lưu gây sự. Sau đó còn miêu tả lại chi tiết cả cuộc đánh nhau.
Trần Văn Sơn phải mất gần nửa tiếng đồng hồ mới nói xong chuyện này, chai nước khoáng trong tay cũng uống hết sạch.
Khi Triệu Hùng nghe Trần Văn Sơn kể lại mọi chuyện, đều không lên tiếng ngắt lời anh ta. Đợi sau khi nghe xong, anh mới cau mày thật chặt.
“Văn Sơn, cậu là nói Lưu Hải Yến cứu cậu và Tiết Ân sao?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.
"Đúng! Khi Tiết Ân bị thương nặng, tôi cũng tưởng rằng chúng tôi chết chắc rồi. Nhưng không ngờ chạy bừa chạy đại lại chạy vào phòng của Lưu Hải Yến. Sau đó, Trác Kỳ dẫn theo người lục soát cả nhà họ Lưu, nếu không phải Lưu Hải Yến thông minh, bày kế hãm hại Trác Kỳ, giấu tôi và Tiết Ân trong một góc trong phòng cô ấy, thì chúng tôi chắc chắn đã thất thủ, bị bắt rồi.” Trần Văn Sơn thở dài nói: “Haiz! Chỉ đáng tiếc, Ngân Châu đã chết."
“Có lẽ, đây là số mạng của cô ấy!” Triệu Hùng nói.
Triệu Hùng làm bộ dạng tâm sự nặng nề, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.
Trần Văn Sơn biết Triệu Hùng chắc chắn là đang lo lắng chuyện của Lưu Hải Yến, anh ta nói: "Cậu chủ, không phải tôi nói đỡ cho người phụ nữ Lưu Hải Yến đó, theo như tôi thấy, nhà họ Lưu cũng có người tốt, chí ít Lưu Hải Yến tâm địa không xấu. Anh không thấy trước đây cô ấy từng ra tay giúp anh sao? Lần này, nếu không phải được cô ta giúp đỡ, tôi và Tiết Ân đã mất mạng từ lâu rồi."
Triệu Hùng thở dài nói: "Càng như thế, tôi càng thấy lo! Cậu cũng biết, ngũ đại thế gia chúng ta và Tây Giao là hai thế lực không đội trời chung. Nhưng Lưu Văn Nhân lại là chị ruột của Lưu Hải Yến, Lưu Văn Nhân lại là mẹ kế của tôi, đúng là tiến thoái lưỡng nan, tôi cũng không biết nên làm sao nữa."
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng! Đừng suy nghĩ nhiều nữa, đúng rồi, anh biết phong nam đường là thế lực nào không? Không phải là người anh phái tới à?" Trần Văn Sơn hỏi.
"Không phải! Đây là thế lực ẩn nấp của nhà họ Mã, là Mã Thời Sinh đích thân nói với tôi."
Mối quan hệ giữa Triệu Hùng và Trần Văn Sơn giống như anh chị em, không hề giấu diếm Trần Văn Sơn thứ gì.
Trần Văn Sơn đột nhiên nhận ra: "Hóa ra là thế lực của nhà họ Mã? Họ Mã này đúng là thâm tàng bất lộ! Tôi còn tưởng rằng, bọn họ chỉ là những kẻ có tiền chỉ tập trung làm ăn thôi chứ."
"Chính bởi vì bọn họ là người có tiền, cho nên mới xây dựng thế lực cho riêng mình. Giang hồ sóng gió khó lường, những chuyện không ngờ đến được có rất nhiều. Phong Nam Đường, cái tên này cũng không tệ."
"Xem ra. Tôi mời lão ăn mày đến nhà họ Lưu là đúng rồi. Trừ ông ta ra, sợ là ông cụ Khổng cũng không trị được gia chủ nhà họ Lưu."
“Không trị được!” Trần Văn Sơn trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Sức mạnh của tên đó thật sự rất đáng sợ. Ông ta và cái người đầu bếp họ Phạm kia liên thủ đối phó với bách biến sư thái, cũng chỉ là hơi yếu mà thôi. Cuối cùng, bà cụ Nhan Tú phải liều mình bị thương mới trị được lão ta. Nghe nói, tên này vẫn đang bế quan, hình như là đang luyện loại võ công lợi hại nào đó?"
Triệu Hùng nghe xong tâm trạng liền trở nên nặng nề.
Gia chủ nhà họ Lưu đã lợi hại như thế, nếu như vẫn chứ thật sự xuất quan, đối với Triệu Hùng mà nói, điều này tồn tại một mối nguy rất lớn.
“Tên đầu bếp đó cũng là cao thủ Thần Bảng sao?” Triệu Hùng hỏi.
Trần Văn Sơn nói: "Công phu của đầu bếp đó cũng rất lợi hại, chắc là cao thủ Thần Bảng. Hình như người này có quan hệ rất tốt với Lưu Hải Yến."
Triệu Hùng nghe vậy hai mắt liền sáng lên, cảm thấy có hứng thú với người đầu bếp họ Phạm này.
“Cậu chủ, sao lại đích thân đến Nha Trang vậy?” Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói: "Tôi là vì chuyện của cậu mà đến đây!"
“Chuyện của tôi?” Trần Văn Sơn tỏ vẻ khó hiểu.
Triệu Hùng giải thích: "Không phải cậu đang muốn cứu con của Vân Dao sao?"
“Sao, anh có tin tức của đứa bé à?” Trần Văn Sơn vui vẻ hỏi.
Triệu Hùng lắc đầu nói: "Tôi đã nhờ Đại Đồng theo dõi Lục Tiểu Xuyên, trước đây vẫn luôn không có tin tức của anh ta. Nhưng mà hai ngày nay, anh ta từng xuất hiện ở khu Mai Linh. Cho nên, cậu biết tại sao tôi lại ở lại khách sạn Mai Viên rồi chứ?"
"Ý anh là sào huyệt của Lục Tiểu Xuyên nằm ở đây?"
"Thỏ khôn còn có ba lỗ, càng huống hồ là con người xảo quyệt như Lục Tiểu Xuyên, tôi cũng không dám chắc. Nhưng mà lần này, chúng ta không có tổn thất, nhưng người của phong nam đường của nhà họ Mã thương thế nghiêm trọng. Cao thủ thật sự của nhà họ Lưu lại chẳng thiệt hại một tên nào. Đúng lúc cậu muốn cứu con của Vân Dao, chi bằng nhân cơ hội này trừ khử tên súc sinh Lục Tiểu Xuyên đó."