Triệu Hùng đã âm thầm lẻn đến bên Từ Phú Quý hai lần, chỉ để làm Từ Phú Quý sợ hãi.
Trên thực tế, Từ Phú Quý thực sự bị Triệu Hùng làm cho hoảng sợ. Có một kẻ địch là cao thủ như vậy, đối với Từ Phú Quý mà nói, đúng là ăn ngủ khó yên.
Nếu ông ta không đồng ý với điều kiện của Triệu Hùng, ông ta không chỉ có nguy cơ ngồi tù, mà còn có nguy cơ bay đầu nữa.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Từ Phú Quý, mấy người Triệu Hùng ngồi máy bay trở về Hải Phòng dưới sự sắp xếp của Mã Thời Sinh.
Trác Kỳ nhận được báo cáo từ cấp dưới của mình rằng một vụ giết người đã xảy ra trong khu "Phường Mai Viên" và người chết là một phụ nữ tên Chu Luyến.
Sau khi Trác Kỳ nghe được thông tin này, không tránh khỏi kinh ngạc.
Anh ta đích thân dẫn mọi người đến "Phường Mai Viên", Lục Tiểu Xuyên đã không thấy tăm hơi đâu, dấu vết đánh nhau ở hiện trường, Trác Kỳ mới biết Lục Tiểu Xuyên đã xảy ra chuyện.
Trác Kỳ lập tức cho người đi khắp toàn thành phố tìm kiếm Lục Tiểu Xuyên, nhưng tìm cả ngày cũng không thấy tin tức của Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Lục Tiểu Xuyên võ công cao cường, chỉ có lác đác vài người mới có thể trị được anh ta. Việc Lục Tiểu Xuyên mất tích đối với Trác Kỳ và nhà họ Lưu mà nói là một đòn đả kích rất lớn.
Chuyện này quan trọng đến nỗi Trác Kỳ không dám giấu giếm với gia chủ nhà họ Lưu. Sau khi đến hậu viện thì bẩm báo rõ chuyện này với gia chủ nhà họ Lưu.
“Vô dụng!” Lưu Hồng Nguyên tức giận. "Trác Kỳ, cậu thật sự khiến tôi rất thất vọng! Gần đây nhà họ Lưu liên tục xảy ra nhiều chuyện, còn cậu thì vẫn chậm trễ không dồn Triệu Hùng vào chỗ chết, đây chính là lời giải thích của cậu dành cho tôi sao?"
"Gia chủ bớt giận! Sự nghiệp tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng phát triển rất là ổn định, nhân viên quản lý đều là người của cậu ta. Tôi vốn dĩ không thể nhúng tay vào nhân lực của bọn họ. Muốn nghiền nát cậu ta về mặt kinh doanh, đúng là một chuyện không hề dễ dàng. Hơn nữa, võ công của tên nhóc đó cao thâm khó lường, tu vi ít nhất cũng là nằm trong top năm của Thiên Bảng, thuộc hạ của cậu ta đều là cao thủ trong Thiên Bảng và Địa Bảng, cộng thêm có ông cụ Khổng là người đứng top một Thiên Bảng làm chỗ dựa, chúng tôi đến Hải Phòng cũng không chiếm được lợi ích gì."
"Ý của cậu là gì? Lẽ nào muốn tôi đích thân ra tay sao?" Lưu Hồng Nguyên lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ không dám!” Trác Kỳ sợ hãi nói.
Lưu Hồng Nguyên nói: "Lập tức đi tra rõ chuyện của Lục Tiểu Xuyên. Nếu như mấy người Trần Văn Sơn không có rời khỏi Nha Trang, cho dù có lật tung cả cái Nha Trang lên cũng phải moi ra được đám người này cho tôi, gi ết chết bọn chúng, ăn miếng trả miếng."
"Vâng!..." Trác Kỳ sợ thất kinh hồn vía.
Anh ta vừa quay người chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy Lưu Hồng Nguyên gọi lại: "Chờ một chút!"
"Vết thương của cậu thế nào rồi?"
"Đang trong quá trình điều dưỡng."
"Tổn thất bao nhiêu nội lực?"
"Ba mươi phần trăm!"
Lưu Hồng Nguyên tức giận nói: "Trên đầu chữ sắc có chữ đao, cậu còn dám nói Ngọc Châu đó sẽ giúp chúng ta làm việc lớn. Cuối cùng, lại bị cô ta lợi dụng, xém chút còn hại luôn cậu, lấy đó làm bài học! Trước tiên, phải khiến Triệu Hùng phá sản. Chuyện tấn công ngũ tộc thôn, cứ giao cho các thế lực khác đi làm. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
“Đã hiểu!” Trác Kỳ gật đầu.
“Nếu cậu muốn hoàn toàn bình phục, hắn là phải mất thời gian nửa năm?” Lưu Hồng Nguyên hỏi.
"Ít nhất là nửa năm, nếu có thuốc hỗ trợ, có thể bớt đi một chút thời gian."
"Trong phòng thuốc của nhà họ Lưu có cất giữ một số loại thuốc bổ. Cậu đến phòng thuốc xem thử, mau chóng hồi phục lại công lực. Cô hai đâu, sao nó không tới hỏi thăm tôi?"
"Cô hai đến am Tịnh Trúc của phu nhân rồi!"
“Am Tịnh Trúc?” Lưu Hồng Nguyên thở dài nói: “Nhớ phải âm thầm phái người bảo vệ phu nhân. Ngoài ra, cái con nhóc Hải Yến này vô cùng lanh lẹ, cậu phải để ý nó nhiều một chút.”
"Tôi hiểu rồi!"
Trác Kỳ đáp lại một tiếng, rồi sau người rời khỏi khu cấm của hậu viện.
Am Tịnh Trúc!
Người yêu của Lưu Hồng Nguyên, Hàn Hương Liên để tóc đi tu ở đây.
Sau khi Lưu Hải Yến đưa cô giúp việc Lâm Thanh Thảo đến "am Tịnh Trúc", bảo một ni cô giúp cô ta thông báo.
Khi Hàn Hương Liên nghe nói con gái thứ hai của bà ta đến “am Tịnh Trúc”, bà ta liền nói: "Cho Hải Yến vào đi!"
“Được, Hàn thí chủ.” Ni cô đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Một lúc sau, Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo bước vào.
"Mẹ!"
"Bà chủ!"
Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo lần lượt chào Hàn Hương Liên.
Sau khi ni cô dẫn đường đi ra ngoài, liền tiện tay đóng của phòng lại.
Hàn Hương Liên đã sáu mươi tuổi, nhưng vì biết cách chăm sóc, ăn uống điều độ, nên trông bà ta chỉ mới ngoài năm mươi mà thôi.
Nhà họ Lưu đã hỗ trợ không ít tiền nhang đèn cho “am Tịnh Trúc”. Cho nên, Hàn Hương Liên được đãi ngộ rất tốt ở đây, không bị người ta cấm đoán, được quyền ra vào tự do.
"Mẹ! Mẹ ở đây hưởng thanh tịnh, nhà họ Lưu đều sắp loạn lên cả rồi, mẹ cũng không thèm quản." Lưu Hải Yến bĩu môi than thở.
Hàn Hương Liên liếc nhìn cô con gái nhỏ của mình và nói: "Con gái, đây là nơi Phật môn thanh tịnh, con không được phép làm ồn ở đây."
"Mẹ! Những gì con nói đều là sự thật, bây giờ nhà họ Lưu thật sự loạn lắm rồi."
“Mẹ đã là người xuất gia, cho dù có loạn, cũng không phải là chuyện của mẹ.” Hàn Hương Liên vô cùng điềm tĩnh, không dục không cầu.
Lưu Hải Yến ngồi xuống bên cạnh Hàn Hương Liên, tức giận nói: "Mẹ! Mẹ đừng đi tu nữa, mau trở về nhà họ Lưu với con đi. Mẹ không biết, bây giờ bố đã sắp giao cả nhà họ Lưu cho tên Trác Kỳ đó giải quyết rồi. Chị cả quản thúc, anh trai thì bị gãy hai chân biến thành người tàn phế. Có khi, con thật sự muốn ra đi, không thèm quản chuyện nhà họ Lưu nữa.”
“Tùy con!” Hàn Hương Liên nói.
Lưu Hải Yến nghe mẹ cô nói thế, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cô nhìn kỹ khuôn mặt của mẹ mình và nói: "Mẹ! Có phải mẹ không còn chút tình cảm nào với bố con đúng không? Sao nhà họ Lưu biến thành bộ dạng như bây giờ mẹ cũng không thèm quan tâm chút nào vậy?"
"Tình cảm vợ chồng giữa bố mẹ đã tận rồi! Ông ta là ông ta, mẹ là mẹ, chuyện nhà họ Lưu không còn liên quan gì đến mẹ nữa cả." Hàn Hương Liên nói.
“Mẹ, tại sao mẹ lại trở nên như thế này?” Lưu Hải Yến lộ vẻ bối rối.
Cô bảo người giúp việc Lâm Thanh Thảo ra ngoài, nói bản thân có chuyện riêng muốn nói với mẹ cô.
Sau khi Lâm Thanh Thảo cúi người bước ra, Lưu Hải Yến nói với Hàn Hương Liên: "Mẹ! Chắc không phải bố con là thái giám thật đấy chứ? Sinh hoạt vợ chồng của hai người không hài hòa. Mẹ nhất thời nghĩ không thông, nên mới xuất gia, đúng không?"
Hàn Hương Liên tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lưu Hải Yến hỏi: "Ai nói cho con biết, bố con là thái giám chứ?"
"A!...” Lưu Hải Yến lộ rõ vẻ kinh ngạc, nói: “Trừ phi bị tên nhóc đó nói trúng rồi. Mẹ, bố con là thái giám thật sao?
"Câm miệng! Con không được phép nhắc lại chuyện này. Còn nữa, đây là mảnh vảy ngược của bố con, tuyệt đối đừng nhắc chuyện này trước mặt ông ta. Nếu không, cho dù là con, cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy."
Lưu Hải Yến giật mình đến mức lấy tay che miệng.
Cô ta không dám tin vào sự thật này. Nhưng lời của Hàn Hương Liên, lại gián tiếp chứng minh Lưu Hồng Nguyên chính là thái giám.
Lưu Hải Yến hỏi: "Mẹ! Nếu bố con thật sự là thái giám, thế con và chị, còn có anh hai, làm sao bọn con ra đời được?"