Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1628

Thánh đàn!

Sau khi rời khỏi công ty, Dương Hưng đi thằng tới Thánh đàn.

Sau khi tới Thánh đàn, Dương Hưng báo với chủ xưởng của Hoàng Long: “Chủ xưởng, tên Triệu Hùng đó lại tới Thanh Hóa nữa, chúng ta có cần nhân cơ hội xử anh ta hay không?”

Một người đàn ông mặc áo đen, đeo mặt nạ quay người lại, tức giận nói với Dương Hưng: “Có phải anh điên rồi không? Tôi đã nói rồi, không cho phép anh động vào Triệu Hùng.”

“Chủ xưởng, tại sao? Công phu của Triệu Hùng ngày một mạnh hơn, giả dụ có một ngày anh ta thành mối họa lớn rồi, nếu như chúng ta bắt tên Triệu Hùng đó thì có thể thuận lợi phá hủy làng sinh thái của anh ta, tiêu diệt hết người của làng sinh thái.”

Dương Hưng nói.

“Hừm!” Người đàn ông hừ mạnh một tiếng từ trong mũi: “Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Chỉ có Triệu Hùng mới có thể tìm được bộ chìa khóa bảo vệ của thôn sinh thái, nếu như anh giết Triệu Hùng vào lúc này, há không phải làm hỏng kế hoạch của tôi hay sao?”

“Nhẫn bảo vệ của nhà họ Tiêu nằm trên tay chúng ta rồi, cho dù Triệu Hùng có tập hợp được nhẫn của bốn nhà kia, anh ta cũng không thể nào mở được bảo vật được.” Dương Hưng khó hiểu hỏi.

Người đàn ông mặc áo đen trừng mắt, nói với Dương Hưng: “Nói anh không anh còn không thừa nhận, so với Triệu Hùng, anh còn kém xa lắm.

“Mặc dù chiếc nhẫn của nhà họ Tiêu nằm trong tay chúng ta, nhưng lẽ nào anh không lấy nó ra làm mồi dụ Triệu Hùng hay sao. Tới khi đó dụ được rồi, người của Hoàng Long, Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn với người của Triệu Hùng tự đi mà chém giết lẫn nhau.”

“Còn Hoàng Long chúng ta chẳng phải sẽ ở giữa làm ngư ông đắc lợi hay sao? Phải biết rằng đối thủ của chúng ta không chỉ có Ngũ đại gia tộc kia mà còn có cả Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Bàn Thiệu Môn nữa.”

“Lấy nhẫn nhà họ Tiêu làm mồi dụ Triệu Hùng?” Dương Hưng nghe xong thì kinh ngạc nói: “Chủ xưởng, chúng ta khó khăn lắm mới có được nhẫn bảo vệ nhà họ Tiêu, nếu như mạo hiểm lấy nhẫn ra, nhỡ đâu bị những thế lực khác cướp mất, há không phải mất cả chì lẫn chài hay sao?”

Người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ thấp giọng nói: “Anh thật sự là càng ngày càng khiến tôi thất vọng! Chút chuyện nhỏ này còn cần tôi dạy anh sao? Nên làm thế nào, tự anh nghĩ cho tôi. Tôi cảnh cáo anh lần nữa, nếu như anh động vào Triệu Hùng, cẩn thận tôi lấy cái mạng chó nhà anh đấy!”

Uy nghiêm, sợ hãi!

Dọa tới nỗi khiến Dương Hưng mồ hôi đầm đìa!

Dương Hưng quỳ một chân xuống đất, cung kính nói với người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ: “Vâng!”

Sau khi rời khỏi Thánh đàn, Dương Hưng vô cùng phiền muộn.

Lần này, Triệu Hùng tới tham gia đấu thầu khu kinh tế mới của tỉnh thành, nhân cơ hội này là có thể giệt trừ anh ta rồi.

Nhưng chủ xưởng lại cứ kiên quyết không cho anh ta động vào Triệu Hùng.

Chủ xưởng muốn lợi dụng Triệu Hùng, tập hợp lại những chiếc nhẫn bảo vệ của các gia tộc khác, thu lưới về một lúc.

Nhưng Dương Hưng thấy, nếu như mặc cho Triệu Hùng tiếp tục lớn mạnh hơn, chỉ sợ là sẽ tạo nên uy hiếp với bọn họ.

“A!” Dương Hưng thở dài một tiếng.

Bây giờ  anh ta chẳng được cái gì cả.

Ở nhà họ Dương, anh ta đổ bao mồ hôi công sức vì tập đoàn Hoài An,  sau khi Dương Lam từ nước ngoài trở về, anh ta đã chủ động nhường vị trí CEO cho cô ta.

Anh ta vốn cho rằng có thể thuận lợi kết hôn với Dương Lam, tới lúc đó cả tập đoàn Hoài An và Dương Lam đều thuộc về Dương Hưng anh ta.

Thuận buồm xuôi gió như thế thì thật tốt.

Nhưng điều khiến Dương Hưng ngàn vạn lần không ngờ tới chính là giữa đường lại xuất hiện một Triệu Hùng.

Triệu Hùng đã làm đảo loạn mọi kế hoạch của anh ta.

Dương Hưng vốn muốn lợi dụng thế lực của Hoàng Long giết chết Triệu Hùng, nhưng chủ xưởng lại không cho anh ta giết Triệu Hùng, điều này khiến Dương Hưng vô cùng phiền muộn, không biết nên làm sao mới phải?

Dương Hưng mặt đầy sát khi, độc thoại: “Được lắm Triệu Hùng, nếu như anh đã khiến Dương Hưng tôi không vui, tôi cũng sẽ không để anh sống tốt đâu. Mặc dù Dương Hưng tôi không động vào anh được, nhưng chủ xưởng cũng không nói không cho phép tôi động vào người bên cạnh anh.”

“Anh đợi đấy cho tôi!”

Hắt xì!

Triệu Hùng hắt xì hơi một cái.

Lý Thanh Tịnh ngồi ở ghế phụ, hai người đang đi mua lễ phục.

“Sao thế, có phải cảm rồi không?” Lý Thanh Tịnh quan tâm hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng cười nói: “Hắt xì một cái thôi mà, người đã tu luyện bất chấp thời tiết như anh sao có thể dễ dàng bị cảm được.”

“Bớt khoe khoang đi! Bây giờ đang là thời điểm giao mùa đấy, anh nên mặc nhiều áo vào mới phải, sớm muộn vẫn rất lạnh thôi!”

Triệu Hùng đưa tay ra nắm lấy cổ tay bé tí của Lý Thanh Tịnh, nói: “Đừng căng thẳng nữa, em nên quan tâm tới sức khỏe của mình nhiều hơn đi! Anh khỏe như trâu mộng ấy!”

Lý Thanh Tịnh bật cười, nói: “Cơ thể nhỏ bé của anh mà còn đòi khỏe như trâu sao, nếu như trâu mà có thể lực như anh thì nuôi tốn cơm rồi.”

Sau một hồi im lặng, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, sao em lại hơi căng thẳng với bữa tiệc tối nay vậy?”

“Đừng căng thẳng, có anh ở đây! Anh sẽ đi theo em suốt.”

“Đây là anh nói đấy nhé, tới lúc đó, nếu như anh bỏ mặc em đi với người đẹp nào đó, em sẽ không tha cho anh đâu!” Lý Thanh Tịnh cảnh cáo Triệu Hùng.

“Sẽ không đâu!” Triệu Hùng lắc đầu như  cái chong chóng.

Triệu Hùng lái xe tới trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh thành.

Anh đưa Lý Thanh Tịnh đi vào tiệm trang sức trước rồi mới đi mua lễ phục sau.

Lý Thanh Tịnh không hiểu hỏi: “Không phải chúng ta đi mua lễ phục sao? Anh đưa em tới tiệm trang sức làm gì? Em cũng đâu thiếu trang sức?”

Triệu Hùng cười, nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em không hiểu rồi! Lễ phục và trang sức là hai thứ không tách rời nhau, không có trang sức đẹp phối với lễ phục thì cũng không thể hiện được sự cao quý của bộ lễ phục đó.”

“Nhưng đồ trang sức nào em cũng có rồi, còn mua thêm làm gì nữa? Không phải là lãng phí lắm sao? Đừng mua nữa.”

Lý Thanh Tịnh kéo Triệu Hùng nhưng mông Triệu Hùng như dính vào chỗ ngồi rồi vậy, không kéo nổi dậy.

Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, lần này em phải nghe anh, anh mua cho em một cái vòng tay, một cái vòng cổ nữa, bảo đảm khiến em trở thành tâm điểm của bữa tiệc tối nay.”

“Em là người có gia đình rồi, còn phô trương cái gì nữa?”

Triệu Hùng nói: “Người nhà của người có tiền có ai không có mấy bộ trang sức liền chứ, lâu lắm rồi anh không tặng quà cho em, để anh tặng em một phần quà có được không?”

Trong nhà cũng chẳng phải thiếu tiền, thấy Triệu Hùng lại nói như thế...

Lý Thanh Tịnh lo lắng cô còn tiếp tục tranh bua với Triệu Hùng sẽ khiến hai người không vui nên cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: “Vậy anh mau đi chọn đi!”

Triệu Hùng loay hoay ở mấy tiệm trang sức cũng không nhìn trúng được bộ nào.

Anh đưa tay gõ quầy tiếp tân, nói với nhân viên bán hàng: “Người đẹp, gọi quản lý của các cô ra giúp tôi!”

“Thưa anh, anh tìm quản lý của chúng tôi có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn mua trang sức!”

“Anh muốn mua loại nào, tôi giới thiệu cho anh.” Nhân viên bán hàng thấy Triệu Hùng ăn nói  không giống người thường, cô ta liền niềm nở nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng lắc đầu nói: “Mấy cái các cô bày ở đây tôi đều không nhìn trúng, gọi quản lý của các cô ra đây, tôi biết các cô nhất định là có mặt hàng  quý khác.”

“Tôi muốn xem bảo vật đó của tiệm các cô!”
Bình Luận (0)
Comment