Yến Tử Kiều đối Triệu Hùng nói: "Anh Triệu, anh đang nói cái gì vậy. Chút tiền của mấy món này, dì của tôi còn không để vào mắt. Dì, đúng không?"
Yến Tử Kiều nói với bà chủ được gọi là "dì Bảo" bên cạnh.
Mặt bà chủ lộ vẻ ngượng ngùng, nói: "Đúng! Đánh đổ thịt rượu mà thôi, không đáng là gì cả. Hay là, tôi đổi một phòng khác cho các vị, rồi gọi một bàn thức ăn khác có được không?"
"Không cần đâu!"
Triệu Hùng đâu còn có tâm trạng ăn cơm, nói với Yến Tử Kiều: "Tâm ý của Yến tiểu thư, tôi xin ghi nhận. Chúng tôi chuẩn bị đi rồi, cảm ơn cô đã thịnh tình tiếp đãi.
"Chuyện này..." Yến Tử Kiều nói: "Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi còn muốn tận tận tình báo đáp nữa mà. Xem ra, anh Triệu không định cho tôi cơ hội này."
Lúc này, Lý Thanh Tịnh đi trở về, lấy ra mười bảy triệu rưỡi từ trong túi ra, đưa đến tay bà chủ, nói với Yến Tử Kiều: "Tâm ý của Yến tiểu thư chúng ta nhận rồi. Làm đổ thức ăn của các vị, khiến trong lòng chúng tôi có chút băn khoăn. Đây là mười bảy triệu năm trăm, bao nhiêu đây coi như xin lỗi."
"Như vậy làm sao được?", Bà chủ kiên trì không chịu nhận.
Lý Thanh Tịnh lại nhét vào tay bà chủ lần nữa, nói: "Chồng tôi cứu người, vốn dĩ không mong có báo đáp. Nếu như các vị không nhận, sẽ khiến lương tâm chúng tôi khó có thể bình yên.
"Chuyện này..."
Bà chủ làm ra vẻ bị làm khó, nhận cũng không được, không nhận cũng không được, ánh mắt nhìn về phía Yến Tử Kiều.
"Dì, vậy dì cứ nhận đi! Ân tình của anh Triệu, chờ sau này con sẽ trả lại cho anh ấy." Yến Tử Kiều nói.
Lúc này bà chủ mới chịu nhận tiền Lý Thanh Tịnh đưa.
Lý Thanh Tịnh đi đến bên cạnh Triệu Hùng, nói: "Triệu Hùng, Tiểu Nhã đi rồi! Em không đuổi kịp cô ấy."
Triệu Hùng tức giận nói một câu, "Kệ cô ấy đi đi! Thật sự là cố tình gây sự."
Một bàn đồ ăn ngon lành, cứ như vậy bị Vân Nhã hất xuống đất, cho dù ai cũng sẽ tức giận. Huống chi, Dao Châu và Văn Hải còn đói bụng nữa.
Lý Thanh Tịnh nói với bà chủ: "Bà chủ, có đóng gói cơm hộp mang về không? Trong nhà của tôi nuôi hai con chó, vẫn chưa ăn gì. Thức ăn này đổ rồi, bỏ đi thì tiếc lắm. Tôi lựa nhặt vài thứ mang về!"
Mặt Triệu Hùng lộ ra kinh ngạc, nhìn vợ Lý Thanh Tịnh.
Trong nhà đúng thật là nuôi chó, nhưng vẫn chưa tệ tới mức, phải nhờ bên ngoài đóng gói đồ ăn về cho ăn. Đều là có người chuyên môn chăn nuôi, tại sao hôm nay Lý Thanh Tịnh giống Vân Nhã, thấy cứ là lạ thế nào ấy?
Yến Tử Kiều nói: "Những thứ này đều rơi xuống đất bẩn rồi, còn đóng gói cái gì nữa! Bảo dì tôi đến nhà bếp lấy ít thức ăn cho chó là được rồi."
Lý Thanh Tịnh cười cười, nói: "Yến tiểu thư, chó đâu có quý như vậy. Ăn chút cơm thừa canh cặn, không sao cả!"
Sắc mặt Yến Tử Kiều khẽ biến đổi, thấy Lý Thanh Tịnh muốn dùng túi của mình để đựng thức ăn bị đổ, lúc này mới nói với bà chủ bên cạnh: "Dì Bảo, dì đi lấy hộp cơm cho bọn họ đi?"
Bà chủ "ừ!" một tiếng, sau khi quay người rời đi, một lát sau, cầm mấy cái hộp đóng gói đi quay lại.
Loại việc đóng gói chân tay như thế này, sao có thể để Lý Thanh Tịnh làm được.
Nông Tuyền nhận lấy hộp cơm, chọn đại một ít thịt và xương, một bàn thức ăn, đựng đầy cả năm hộp lớn.
Sau khi đóng gói xong, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chúng ta đi thôi!"
Triệu Hùng "ừ!" một tiếng, nhẹ gật đầu. Lúc đi ngang qua người Yến Tử Kiều, nói một câu: "Yến tiểu thư, cảm ơn cô!"
"Tôi cũng đâu có giúp đỡ anh cái gì, cảm ơn tôi làm gì. Yến Tử Kiều duyên dáng cười một tiếng, nói với Triệu Hùng: "Anh Triệu, còn phải cảm ơn anh đã cứu tôi mới đúng. Chờ khi có cơ hội, tôi sẽ mời anh ăn cơm."
"Cô quá khách sáo rồi! Bọn tôi đi trước đây."
"Vậy, tạm biệt!"
"Chị dâu tạm biệt!"
Yến Tử Kiều khách sáo nói với Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh.
Sau khi tạm biệt Yến Tử Kiều, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh trực tiếp dẫn theo đám người xuống núi.
Hành động của Vân Nhã, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Triệu Hùng.
Anh khó khăn lắm mới được dẫn con ra ngoài thư giãn một lần, vốn chuẩn bị sau khi ăn cơm ở trên núi xong, thì dẫn con đến sân chơi ở dưới chân núi đùa một chút. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, đâu còn có tâm trạng nào nữa.
Sau khi xuống núi, Triệu Hùng tìm một tiệm cơm ở gần đó, tùy ý gọi một vài món.
Nếu như trở về Hải Phòng rồi mới ăn, các con đều sắp đói chết rồi.
Bữa cơm này ăn vô cùng kiềm chế, mọi người đều biết tâm trạng của Triệu Hùng không tốt, ai cũng không dám đụng vào anh sợ xui xẻo.
Trên đường về Hải Phòng, Lý Thanh Tịnh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thấy Triệu Hùng không nói một lời vẻ mặt nghiêm trọng lái xe, cô đưa tay chạm lên Triệu Hùng tay, đánh vỡ sự im lặng, nói: "Còn đang tức giận nữa à?"
"Có thể không tức sao! Anh không ngờ Tiểu Nhã sẽ quá đáng như vậy." Triệu Hùng tức giận nói.
Lý Thanh Tịnh cười một tiếng, nói với Triệu Hùng: "Anh vẫn là quá không hiểu phụ nữ!"
Triệu Hùng nhìn Lý Thanh Tịnh không hiểu hỏi: "Thanh Tịnh, lời này của em là có gì?"
Lý Thanh Tịnh giải thích: "Nếu như em không đoán sai, Tiểu Nhã là lo trong bàn thức ăn có độc, mới cố ý hất cái bàn lên. Anh quen biết cô ấy lâu như vậy, có từng thấy cô cố tình gây sự như vậy chưa?"
Triệu Hùng sau khi nghe, trầm ngâm một hồi.
Một lúc lâu sau, nói: "Nhưng anh cũng đã nói anh nếm thử trước, rồi mới để mọi người ăn. Tính tình đại tiểu thư của cô ấy cũng quá lớn rồi."
“Người ta cũng chỉ có lòng tốt thôi!" Lý Thanh Tịnh nói.
Hà Ngọc Kỳ ngồi ở ghế sau "hừ!" một tiếng, nói: "Em mới không tin cô ta có lòng tốt như vậy đâu."
Lý Thanh Tịnh dạy dỗ Hà Ngọc Kỳ: "Tiểu Kỳ, em đừng nhắm vào người ta nữa."
"Chị Thanh Tịnh, sao chị lại giúp tình địch của chị nói chuyện vậy?"
"Đây không phải chị đang giúp Vân Nhã nói chuyện, mà là nói ra sự thật mà thôi."
Triệu Hùng quay đầu lại, hỏi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, vậy em khăng khăng đòi đóng gói những thức ăn bị đổ kia, là muốn kiểm tra xem trong thức ăn có hay không độc đúng không?"
"Không sai!" Lý Thanh Tịnh nhẹ gật đầu.
Triệu Hùng âm thầm bội phục Lý Thanh Tịnh, thầm nghĩ: "Vẫn là tâm tư của phụ nữ tinh tế!"
Sau khi về đến nhà, Triệu Hùng tự mình lấy mấy hộp thịt được đóng gói, ném cho mấy con chó Châu Bắc.
Dao Châu thích động vật. Cho nên, sau khi chuyển đến "Ngũ Tộc Thôn", Triệu Hùng nuôi mấy con chó trong lồng.
Ngoại trừ chó Châu Bắc ra, còn có chó tha mồi lông vàng và husky thuần chủng.
Lý Thanh Tịnh đi đến bên cạnh Triệu Hùng, quan sát một hồi thấy chó Châu Bắc cũng không có biến chứng gì, nói: “Anh đút cho chó tha mồi lông vàng thử một lần?"
Triệu Hùng lại lấy hai miếng thịt vứt cho chó tha mồi lông vàng. Sau đó, lại lấy mấy khúc xương, vứt cho mấy con chó.
Sau nửa giờ, những con chó được cho ăn này, vẫn khỏe mạnh như cũ.
Lý Thanh Tịnh nhăn mày, khẽ hé môi son nói: "Chẳng lẽ là chúng ta trách oan cái cho cái cô họ Yến kia rồi sao?"
Triệu Hùng nói: "Mặc dù thế giới này người xấu không ít, nhưng anh và cô gái họ An kia chỉ là bèo nước gặp nhau, bọn anh lại không có thù hận sâu nặng gì, tại sao cô ấy lại muốn hại anh? Các em không là ăn ghen với cô ấy đấy chứ?"
Lý Thanh Tịnh nghiêm chỉnh nói: "Anh bớt tự luyến đi, cho đu em ghen với Vân Nhã, cũng sẽ không ghen với cô gái họ Yến kia đâu. Nhưng mà, để cho chắc chắn, hay là anh đem những thức ăn đóng gói này, đến chỗ bác sĩ Hoa kiểm tra một chút đi. Chỗ của cô ấy có dụng cụ chuyên nghiệp.
Triệu Hùng vẻ mặt cầu xin nói: "Còn muốn kiểm tra hả?"