Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1719

Tà Y vừa dứt lời, quản lý thị trường cùng Thẩm Đại Vĩ toàn bộ ôm bụng, ngã trên mặt đất.

Hai người cảm giác trong bụng như đao giảo, loại đau đớn này căn bản không phải người bình thường có thể chịu được.

Mới đầu, quản lý thị trường cùng Thẩm Đại Vĩ còn nghĩ ưỡn một cái, thế nhưng không quá hai phút, liền đã đau đến không chịu được.

Thân thể hai người bắt đầu co rút, ôm đùi Tà Y, cầu xin tha thứ: “Van cầu anh! Van cầu anh! Cho chúng tôi giải dược đi?”

Tà Y cười lạnh nói: “Không ai có thể giải được ở độc dược của tôi. Chỉ cần ông đáp ứng điều kiện của tôi, tôi tự nhiên sẽ cho các người giải dược.”

Hiện tại, sinh mệnh hai người bị nắm giữ trong tay của đối phương, người nhà càng là nhận lấy uy hiếp, mãnh liệt cầu sinh, để Thẩm Đại Vĩ không thể không khuất phục.

“Tôi... Tôi đáp ứng anh!” Thẩm Đại Vĩ run giọng nói.

Tà Y đưa tay vào túi, lấy ra giải dược, ném đi hai viên trên mặt đất.

Thẩm Đại Vĩ cùng quản lý thị trường, như nhặt được chí bảo, từ dưới đất nhặt lên, nhét vào bên trong miệng.

Ăn vào giải dược về rồi, thuốc này vào miệng cũng tự tan đi.

Ước chừng qua thời gian uống cạn chung trà, triệu chứng đau bụng của hai người mới dần dần biến mất. Thế nhưng mà trên thân, đã hoàn toàn bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.

Quản lý thị trường cùng Thẩm Đại Vĩ run lẩy bẩy bắp chân, miễn cưỡng từ dưới đất đứng lên.

Tà Y nói: “Tôi vừa rồi cho các người giải dược, chỉ có kỳ hạn ba ngày. Ba ngày thoáng qua một cái, nếu như các người không lấy được giải dược vĩnh cửu, liền sẽ nát rữa ruột và dạ dày mà chết.

Hai người xem như biết được Tà Y lợi hại, biết anh ta nói không giả.

Tà Y nói: “Người nhà của các người, tôi tạm thời giúp đỡ chăm sóc một chút. Nhớ kỹ lời nói của tôi, nếu như các người dám báo cảnh sát hoặc là thông báo cho người Ngũ Tộc Thôn, đừng trách tôi ra tay đối với người nhà của các người.

Tôi hai ngày sau sẽ lại đến!”

Tà Y nói xong, vung tay lên, mang theo hai người thủ hạ rời đi.

Lúc Tà Y mang theo thủ hạ về huyện Thạch Điền, trùng hợp chính là, vừa vặn cùng Tiết Ân đang lái xe, gặp thoáng qua.

Tiết Ân mang theo Hoa Di về phòng khám, bởi vì phòng khám có một bệnh nhân bệnh tình đang rất nặng.

Trần Văn Sơn không có cách nào, mới phái Tiết Ân đưa Hoa Di về lại phòng khám.

Tiết Ân vĩnh viễn quên không được gương mặt này của Tà Y.

Hai người đi ngược hướng nhau. Cho nên, đợi đến thời điểm Tiết Ân phát hiện, xe của Tà Y đã vội vã mà qua.

Tiết Ân thấy Tà Y lái xe chạy đi, vội vàng thay đổi đầu xe ở giao lộ phía trước, đuổi theo chiếc xe của Tà Y.

Hoa Di thấy thế, không hiểu hỏi: “Tiết Ân, bệnh nhân của tôi đang ở tại phòng khám chờ tôi đấy. Anh quay lại làm cái gì?”

“Tôi nhìn thấy Tà Y!” Tiết Ân vừa lái xe, vừa trả lời.

“Cái gì?” Hoa Di nghe giật nảy cả mình.

Hoa Di biết Tiết Ân cùng Tà Y có thâm cừu đại hận. Coi như cô ta khuyên anh ta, anh ta cũng sẽ không nghe.

Tiết Ân một đường vội vã, thế nhưng là bởi vì vị trí quay đầu xa hơn một chút, chờ thời điểm đuổi theo, cỗ xe Tà Y lái, đã không thấy bóng dáng.

Tiết Ân tức giận đến vỗ tay lái, thở phì phò nói: “Thế mà để hắn chạy mất!”

Hoa Di lúc này mới khuyên nhủ với Tiết Ân: “Yên tâm đi! Tà Y đã xuất hiện ở Hải Phòng rồi, hắn nhất định là nhắm vào Ngũ Tộc Thôn.”

Tiết Ân ừ một tiếng, quay qua Hoa Di nói: “Đúng là có lỗi, làm trễ nải thời gian của cô rồi.”

“Nhanh tới phòng khám đi! Bệnh nhân còn đang chờ tôi nữa.” Hoa Di nói.

“Được!”

Tiết Ân thay đổi hướng đầu xe, một cước đạp chân ga sâu xuống, nhanh chóng hướng phòng khám phóng đi.

Bên trong quá trình Hoa Di cứu chữa bệnh nhân, Tiết Ân đi vào trong hành lang, một bên chờ Hoa Di, một bên gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn.

“Văn Sơn, Tà Y xuất hiện rồi!” Tiết Ân báo cáo nói với Trần Văn Sơn.

“Cái gì? Tà Y?” Trần Văn Sơn thất kinh hỏi: “Là người hại anh sao?”

“Đúng vậy!”

“Tôi nhớ được Hoa Di đã từng nói, hắn có tên sư phụ thần bảng gọi là Quỷ Y. Quỷ Y kia tới rồi sao?”

“Không biết!”

Tiết Ân giải thích nói: ‘Trên đường tôi đưa Hoa Di tới phòng khám, ngẫu nhiên gặp được hắn. Đáng tiếc vị trí gặp được không tốt lắm, chờ thời điểm tôi xoay đầu lại đuổi theo hắn, hắn đã chạy mất.”

“Vậy hắn phát hiện anh chưa?”

“Không biết!” Tiết Ân trả lời.

Trần Văn Sơn căn dặn Tiết Ân nói: “Tiết Ân, chờ Hoa Di làm xong, anh mau chóng mang cô ấy trở về. Cái tên Tà Y này là cái nhân vật khó giải quyết, hắn giỏi về dùng độc. Đặc biệt là cái sư phụ Quỷ Y kia của hắn, nếu như cũng tới đến Hải Phòng, đối với chúng ta mà nói, tuyệt đối là tin tức ác mộng. Người kia là cao thủ xếp hạng thứ tám thần bảng Thiên bảng, đến cả ông cụ Khổng cũng không phải đối thủ của hắn.”

“Hừ! Mặc kệ sư phụ hắn có bao nhiêu lợi hại, tôi nhất định phải giết Tà Y, thay em gái và bố tôi báo thù.”

“Tôi có thể hiểu được tâm tình của anh, nhưng bây giờ không phải thời điểm hành động theo cảm tính. Tà Y lần này tới, nhất định là hướng về phía Ngũ Tộc Thôn. Anh có rất nhiều cơ hội báo thù!”

Tiết Ân tỉnh táo lại, nói: “Được! Chúng tôi một hồi nữa liền trở về. Người này giỏi về thi độc, công phu cũng rất lợi hại, các người cũng phải cẩn thận.”

“Hiểu rồi, tôi sẽ căn dặn xuống dưới!’

Sau khi cúp điện thoại, Trần Văn Sơn lập tức đem Nông Tuyền, Trọng Ảnh, bốn anh em nhà họ Mã bọn người tụ họp lại. Khuyên bảo bọn họ, Tà Y đã xuất hiện, để mọi người trong lúc này, nhất định phải cẩn thận.

Dặn dò qua đám người sau, Trần Văn Sơn đi tới nơi ở của Khổng Côn Bằng.

Tà Y cũng không thể sợ, đáng sợ chính là sư phụ Tà Y Quỷ Y.

Một khi Quỷ Y tới, đây tuyệt đối là cái tín hiệu nguy hiểm.

Khổng Côn Bằng nghe Trần Văn Sơn báo cáo, nhíu chặt lông mày nói: “Nếu như Triệu Hùng không bế quan, tôi liên thủ với nó, có lẽ có thể có sức đánh với Quỷ Y một trận. Dưới mắt, thực lực địch quân không rõ, thiết yếu làm được chưa mưa thù mâu. Anh phải cùng người bên trong minh đường liên lạc một chút, lúc cần thiết, để bọn họ tới hỗ trợ.”

“Đã hiểu ạ!” Trần Văn Sơn quay người đang muốn rời đi.

Liền nghe ông Khổng kêu lên: “Chờ một chút!”

Trần Văn Sơn xoay đầu lại, hỏi: “Khổng tiền bối, còn có việc sao?”

Khổng Côn Bằng căn dặn Trần Văn Sơn nói: “Quỷ Y kia một tay độc thuật cùng y thuật xuất thần nhập hóa. Đặc biệt là độc thuật càng là ở phía trên y thuật, cậu phải đề phòng bọn hắn hạ độc đối với chúng ta.’

Trần Văn Sơn lập tức hiểu ra, “A” một tiếng, nói: “Tôi đã biết!”

“Mặt khác, nghĩ biện pháp làm rõ hư thật của đối phương. Biết người biết ta, mới có thể có cơ hội thủ thắng.”

Trần Văn Sơn lúc này mới nhớ tới thời điểm trước đó ở mộ địa, Cuồng Sư điều tra ra tình huống kia.

“Khổng tiền bối, tôi nhớ đến một chuyện. Ngày đó, thời điểm Văn Hổ và Văn Báo hạ táng, Cuồng Sư có nhìn thấy, bên trên sườn núi gần đó có một người đeo mặt nạ, còn có một người hói đầu, cùng một thanh niên hơn ba mươi tuổi. Như thế đến xem, thanh niên hơn ba mươi tuổi kia, hẳn là Tà Y rồi. Nhưng mà, người đeo Mặt Nạ kia cùng người hói đầu, không biết là ai?”

“Người đeo mặt nạ?” Ông Khổng nhíu mày hỏi: “Mặt nạ như thế nào?”

“Theo Cuồng Sư nói, là một cái mặt nạ loại diễn kịch khúc hí kịch.”

Ông cụ Khổng nghe xong biến sắc, tự nhủ: “Chẳng lẽ là hắn?”

Trần Văn Sơn thấy ông Khổng sắc mặt thay đổi, biết thân phận người Mặt Nạ này không đơn giản, hỏi tới một câu: “Ai vậy...”
Bình Luận (0)
Comment