Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 173


Triệu Hùng và lão già lưu số điện thoại của nhau sau đó anh vui vẻ trở về nhà sớm hơn mọi hôm.
Anh chỉ biết lão già này tên là Hà Vương Hội, anh có thể cảm nhận được một luồng hơi thở kinh khủng toát ra từ trên người ông ta.
Sau khi trở về nhà làm xong bữa sáng, anh đưa Dao Châu đến nhà trẻ, tiện đường đưa cả em vợ Lý Diệu Linh đi.
Lúc Lý Diệu Linh xuống xe, cô ấy đột nhiên hôn Triệu Hùng một cái, cười hì hì nói: "Anh rể, anh đừng quên chuyện vé xem buổi hòa nhạc đấy.

Em nói cho anh biết, nụ hôn đầu của em đã cho anh rồi, anh phải có trách nhiệm với em đến cùng!"
Sau ót Triệu Hùng như có quạ đen bay qua kéo theo một vạch đen.

Nếu để cho vợ anh Lý Thanh Tịnh nhìn thấy cảnh vừa rồi thì thật sự là không biết giải thích như thế nào.
Lúc này, Trần Văn Sơn gọi điện cho Triệu Hùng nói rằng vệ sĩ thuê cho Lý Thanh Tịnh đã đến.
Triệu Hùng nghe xong lập tức lái xe chạy thẳng đến văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn.
Sau khi đến văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn, Triệu Hùng nhìn thấy một người phụ nữ trắng noãn, tóc ngắn, nhìn tràn đầy kinh nghiệm đang ngồi trong phòng.
Người phụ nữ này có ngoại hình không tệ, nhưng vẻ mặt của cô ta lạnh lùng như băng, còn lạnh hơn cả thái độ của vợ anh Lý Thanh Tịnh đối với anh.

Thậm chí Triệu Hùng còn có cảm giác nhiệt độ trong phòng này giảm đi không ít vì người phụ nữ này.
Trần Văn Sơn giới thiệu qua Triệu Hùng với Đặng Gia Hân với nhau, rồi để cho hai người tự làm quen.
Triệu Hùng nói đùa với Đặng Gia Hân: "Cô Gia Hân! Mời được cô đúng là không hề dễ dàng mà, giá tiền thật là cao."
Đặng Gia Hân nghiêm mặt, lạnh như băng nói với Triệu Hùng: "Sao vậy? Anh Hùng không trả nổi số tiền này sao?"
"Cũng không phải là không trả nổi, chẳng qua là tôi muốn biết cô Gia Hân đây có xứng đáng với số tiền này hay không thôi?"
Đặng Gia Hân cười lạnh một tiếng, một cánh tay âm thầm đánh ra trước ngực Triệu Hùng mà không phát ra một tiếng động nào.
Triệu Hùng duỗi tay ra chặn lại nhưng vẫn có một nguồn lực cực lớn như dời núi lấp biển đánh đến ngực anh.

Thân thể của anh không tự chủ được nữa, lùi về sau mấy bước.


Khi anh đụng phải cánh cửa thì mới dừng lại, chỉ cần Đặng Gia Hân dùng thêm một chút lực nữa thì khẳng định có thể đánh vỡ cánh cửa này khiến anh bay ra ngoài.
Triệu Hùng thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt ở trong lòng, anh không ngờ rằng cô em gái Đặng Gia Hân này lại hung dữ như vậy.
Đặng Gia Hân hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, tiền lương hàng năm của tôi có trị giá là ba mươi lăm tỷ đồng sao?"
"Trị giá! Trị giá! Trị giá!" Triệu Hùng gật đầu liên tục, lúc này anh mới biết được sự chênh lệch của cao thủ Nhân bảng và cao thủ Địa bảng.
Triệu Hùng không ngờ rằng ngay cả một người phụ nữ mà mình cũng không thể đánh lại được.

Điều này càng khơi dậy quyết tâm luyện tập võ công của anh.

Nếu như mình không mạnh mẽ lên thì mình sẽ không có cách nào có thể bảo vệ người phụ nữ của mình.
Triệu Hùng nói với Đặng Gia Hân: "Cô Gia Hân, yêu cầu của tôi là không chỉ mời người về làm vệ sĩ, còn phải làm cả thư ký trong công việc nữa."
"Có thể, chỉ cần anh thêm tiền thì tất cả mọi chuyện đều rất dễ nói."
"Tại sao lúc này mà người phụ nữ cô lại như con buôn vậy?" Triệu Hùng nhíu mày một cái.
"Đúng vậy! Trong mắt tôi chỉ có tiền thôi.

Đương nhiên, anh yên tâm đi! Tôi lấy tiền của người nào thì sẽ giải trừ tai họa cho người đấy, tôi nhất định sẽ che chở cho vợ của anh."
"Được rồi, tôi sẽ cho cô thêm bảy tỷ đồng nữa! Cô cho tôi số tài khoản ngân hàng đi, tôi sẽ gửi trước cho cô hai mươi mốt tỷ đồng, sau khi hết hạn một năm, tôi sẽ gửi nốt cho cô hai mươi mốt tỷ đồng nữa."
Đặng Gia Hân nói số tài khoản ngân hàng cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng gọi điện thoại cho Từ Tử Hàm là cố vấn quản lý tài chính tư nhân ở ngân hàng của anh, yêu cầu cô ấy chuyển hai mươi mốt tỷ đồng vào trong số tài khoản ngân hàng này và chuyển hai mươi mốt tỷ đồng vào nốt sau khi kết thúc hợp đồng một năm.
Từ Tử Hàm vui vẻ đồng ý.
Triệu Hùng cảm thấy dịch vụ phục vụ của ngân hàng hiện nay rất chu đáo, còn để cho anh một cố vấn quản lý tài chính phối hợp tốt như vậy, chỉ cần gọi điện thoại là có thể giúp mình giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
"Văn Sơn! Hôm khác tôi sẽ mời cậu đi ăn cơm.

À đúng rồi, cậu đã giúp tôi tra ra người gây tai nạn giao thông chưa?"
"Tra ra được rồi! Người gây tai nạn tên là Vi Chính Thanh.


Từ tài liệu và hồ sơ của anh ta thì tôi có thể thấy không có vấn đề gì lớn."
"Vậy cậu có biết ai là người đã cứu vợ tôi không?"
"Một người tên là Cao Tuấn Vũ.

Anh ta là con trai của một người giàu có trong tỉnh mình.

Anh ta tình cờ mới đến Đà Nẵng làm việc thôi, cũng không có vấn đề gì."
Sau khi Triệu Hùng nghe xong, anh không khỏi nhíu mày.

Anh không ngờ rằng người cứu Lý Thanh Tịnh lại có lai lịch như vậy.
"Văn Sơn, anh tiếp tục điều tra người gây tai nạn Vi Chính Thanh, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy."
Trần Văn Sơn nói "Được rồi!" sau đó tiếp tục chụp chiếc mũ lên mặt mình rồi chìm vào giấc ngủ ngon.
Triệu Hùng đưa Đặng Gia Hân đến công ty thiết kế bao bì Diệp Tử và nói vợ mình chính là chủ của công ty này.

Công ty này có kích thước không tính là rất lớn nhưng công việc kinh doanh cũng khá bận rộn.
Đặng Gia Hân không nói nhiều, chỉ "ừ!" một tiếng sau đó đi theo Triệu Hùng vào trong công ty.
Khi Triệu Hùng đưa Đặng Gia Hân đến phòng làm việc của Lý Thanh Tịnh thì thấy Lý Thanh Tịnh đang bận rộn với công việc trên tay.
Triệu Hùng thấy vết thương của vợ mình Lý Thanh Tịnh còn chưa lành mà cô đã bắt đầu làm việc chăm chỉ, bận rộn với công việc thì trong lòng anh vô cùng đau lòng.
Cả ngày anh chỉ có cà lơ phất phơ nhưng Lý Thanh Tịnh lại vì cái gia đình này mà liều mạng với công việc.
"Thanh Tịnh!"
Triệu Hùng khẽ gọi Lý Thanh Tịnh, con người đang vùi đầu trong công việc.
Lý Thanh Tịnh ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Hùng đưa một người phụ nữ xa lạ đi tới.


Trong mắt cô tràn đầy nghi ngờ, cô không biết được đây là Triệu Hùng có ý gì?
"Triệu Hùng, đây là..."
"À! Anh mới mời một người về làm vệ sĩ kiêm thư ký cho em, cô ấy tên là Đặng Gia Hân."
Đặng Gia Hân cũng rất hợp tác, cô tỏ thái độ kính trọng với Lý Thanh Tịnh, nói: "Tổng giám đốc Thanh Tịnh, cô cứ gọi tôi là Gia Hân là được rồi."
Không biết tại sao, Lý Thanh Tịnh là có ấn tượng rất tốt đối với người tên Đặng Gia Hân này.

Cô vừa nhìn thấy mặt mà đã cảm thấy bọn họ giống như là chị em gái đã quen nhau nhiều năm vậy."
Triệu Hùng nói với vợ mình Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, tiền lương của Gia Hân là một mình anh trả."
Lý Thanh Tịnh ngạc nhiên nhìn Triệu Hùng, nói: "Nếu như Gia Hân làm tốt thì tôi không ngại cho cô ấy thêm một phần lương nữa đâu."
Đặng Gia Hân mỉm cười, cô ta không ngờ rằng Lý Thanh Tịnh là một người hào phóng như vậy.
Triệu Hùng thấy Đặng Gia Hân còn có thể cười nữa, người phụ nữ lạnh lùng này cười lên rất đẹp.
"Được rồi! Mấy người nói chuyện với nhau tiếp đi, tôi đi trước đây." Triệu Hùng ngâm nga một bài hát rồi rời khỏi công ty thiết kế bao bì Diệp Tử.
Lý Thanh Tịnh thu dọn đồ đặc trên bàn, hỏi Đặng Gia Hân: "Gia Hân, bây giờ cô có thể làm việc luôn được không?"
"Có thể!" Đặng Gia Hân gật đầu một cái.
"Đúng lúc tôi có một cái hợp đồng cần bàn bạc, cô giúp tôi cần theo những thứ này đi, chúng ta nói chuyện hợp đồng."
Lý Thanh Tịnh muốn nhân cơ hội này để quan sát xem Đặng Gia Hân làm việc như thế nào.
Đặng Gia Hân gật đầu một cái, nhận lấy đồ Lý Thanh TỊnh đưa.

Sau khi Triệu Hùng rời đi, Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân cũng lái xe rời đi.
Đặng Gia Hân lái xe vô cùng ổn định, điều này làm cho Lý Thanh Tịnh cảm thấy có một thư kí là một việc rất tốt.
Cô chợt nhớ ra rằng Triệu Hùng từng nói Đặng Gia Hân biết võ công, anh nói rằng mới cô ta đến để làm thư kí kiêm vệ sĩ cho cô.
"Gia Hân, cô từng đi lính sao?" Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi.
Đặng Gia Hân vừa lái xe vừa trả lời: "Đã từng!"
"Khó trách, nhìn cách lái xe của cô xem, tốt hơn tôi rất nhiều." Khóe miệng Lý Thanh Tịnh nở một nụ cười.
Sau khi đến một công ty đồ uống lạnh tên là Hoàng Minh thì có một người đàn ông hơi hói khoảng bốn mươi tuổi đi ra đón tiếp Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân.
Người đàn ông trung niên đầu hói này là ông chủ của công ty đồ uống lạnh này, ông ta tên là Vân Đông Phong.
Vân Đông Phong khởi nghiệp bằng việc bán đồ uống lạnh, tài sản ròng khoảng hơn ba mươi năm tỷ đồng.


Nhưng người này có một tật xấu đó là rất dâm dê.
Vân Đông Phong chỉ biết là công ty thiết kế bao bì Diệp Tử cũng khá là có tiếng trong giới các công ty, nhưng ông ta không ngờ bà chủ của công ty này lại là một cô gái rất xinh đẹp.
Lý Thanh Tịnh thấy Vân Đông Phong, cô tự giới thiệu bản thân mình: "Ông chủ Vân, tôi là Tổng giám đốc của công ty thiết kế bao bì Diệp Tử, Lý Thanh Tịnh!"
"Cô chính là Lý Thanh Tịnh sao?"
Hai mắt Vân Đông Phong sáng rực lên, dường như ông ta đã nghe qua danh tiếng của người đẹp số một thành phố Hải Phòng, Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái, nói với Vân Đông Phong: "Ông chủ Vân, chúng ta đã nói chuyện điện thoại với nhau mấy lần rồi, còn đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.

Không biết công ty thiết kế bao bì Diệp Tử của tôi có làm ông hài lòng không?"
"Hài lòng! Hài lòng!" Vân Đông Phong gật đầu một cái, nói: "Nếu như không hài lòng thì tôi cũng không yêu cầu cô tới đây kí hợp đồng rồi."
Đôi mắt tà ác của Vân Đông Phong nhìn chằm chằm vào ngực Lý Thanh Tịnh để đánh giá, không có một chút kiêng kị nào.
Lý Thanh Tịnh nhíu mày, cô rất ghét ánh mắt sắc tình của Vân Đông Phong đối với mình.
Đặng Gia Hân cũng không ngờ rằng ông chủ của công ty mà Lý Thanh Tịnh muốn kí hợp đồng là một lão háo sắc.
"Tổng giám đốc Thanh Tịnh, cô lại đây một chút, tôi có chút chuyện muốn nói với cô." Đặng Gia Hân đột nhiên nói một câu với Lý Thanh Tịnh.
"Xin lỗi không thể tiếp chuyện được với ông chủ Vân đây một lúc nhé!"
"Không sao đâu!"
Vân Đông Phong gật đầu, đồng thời con ngươi cũng không rời khỏi thân thể uyển chuyển mềm mại của Lý Thanh Tịnh.
Đặng Gia Hân gọi Lý Thanh Tịnh đến một nơi rất yên tĩnh, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Thanh Tịnh, cái người tên Vân Đông Phong kia thật giống như một lão háo sắc!"
"Ừ! Tôi cũng nhìn ra rồi.

Không có chuyện gì đâu, trong giới kinh doanh có đủ mọi thể loại người, chỉ cần ông ta không làm chuyện gì quá đáng là được."
"Vậy nếu ông ta có hành động quá đáng với cô thì sao?"
"Vậy thì chúng ta thà không kí hợp đồng chứ cũng không thể giúp những người như vậy kiêu ngạo được."
"Chính là tôi cũng có thể ra tay với lão háo sắc này có đúng không?"
Lý Thanh Tịnh "Ừ!" một tiếng, cô gật đầu.
Làm ăn là làm ăn!
Lý Thanh Tịnh là một người có nguyên tắc, cô tuyệt đối sẽ không vì chuyện làm ăn mà bán nhan sắc của mình..

Bình Luận (0)
Comment