"Mị Nương, cô không cần khách khí như vậy.
Trong tình huống đó, bất cứ ai là người của công lý cũng đều sẽ ra tay.
Bây giờ tôi cũng nóng lòng muốn đưa con bé đi học rồi nên tôi xin phép đi trước." Triệu Hùng nói xong liền ôm lấy Triệu Dao Châu lên xe.
"Này! Này!" Lê Mai chưa kịp nói xong thì Triệu Hùng đã vội vàng rời đi.
Ánh mắt của cô ta đằng đằng sát khí nhìn theo Triệu Hùng.
Trước lúc lên xe đi học, Triệu Dao Châu bỗng nhiên có chút buồn bã.
Triệu Hùng một bên vừa dỗ con gái, một bên vừa nhanh chóng lái xe đến nhà trẻ.
Khi Triệu Hùng đến nhà trẻ thì vừa kịp thời gian vào lớp của con gái.
Triệu Hùng gửi Triệu Dao Châu cho Lâm Thảo, lúc này Triệu Hùng mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Anh nghĩ thầm: "Con gái cuối cùng cũng đi học rồi, có thể dằn vặt cô giáo ở trường học."
Sau khi kết hôn và sinh con gái, đứa con chính là tác nhân để hòa giải cuộc hôn nhân của anh, cuối cùng cũng có thể cùng nhau hưởng hạnh phúc gia đình.
Nhưng khi tính nhõng nhẽo của trẻ con nổi lên, anh thực sự muốn phát cáu.
Vì vậy, việc để con gái đi học và để cô giáo chăm sóc quả thực là một lựa chọn sáng suốt.
Lý Thanh Tịnh dường như cảm thấy việc Triệu Hùng đưa Triệu Dao Châu đi học là rất tốt và hợp lí.
Cô liền gọi điện cho anh.
"Thanh Tịnh, có chuyện gì sao?" Triệu HÙng nhận điện thoại của cô, hỏi.
Lý Thanh Tịnh "Ừm!" một tiếng, nói tiếp: "Chúng ta cũng đã lâu không đi thăm bà ngoại rồi, cũng không biết dạo này bà ngoại ra sao.
Buổi trưa anh có thể cùng em vào bệnh viện thăm bà được không?"
"Em không sợ gặp phải chú trẻ Đào Yên Quân của em sao? Em xem chú ấy vóc dáng nhìn như một con gấu, mỗi lần gặp cảm tưởng như chú ấy coi chúng ta như kẻ địch vậy."
"Bà ngoại cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không biết thời gian còn được bao lâu nữa, chúng ta chỉ cần làm đúng, không thẹn với lương tâm thì sẽ không có gì xảy ra cả."
"Được rồi! Trưa nay anh sẽ đến công ty đón em đi thăm bà."
"Được! Em sẽ chờ anh." Lý Thanh Tịnh nói xong rồi cúp điện thoại.
Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh nói chuyện điện thoại xong dường như tâm trạng khá vui vẻ.
Giọng nói của Lý Thanh Tịnh rất dễ chịu, vào tai.
Triệu Hùng cảm thấy thân thể và tinh thần thoải mái sau khi nói chuyện với cô.
Sau khi quay trở lại xe, Kim Trung gọi điện video cho Triệu Hùng.
"Triệu Hùng! Anh đang bận việc gì vậy?" Kim Trung vừa uống cà phê vừa hỏi Triệu Hùng.
"Tôi vừa mới gửi con gái đi nhà trẻ.
Kim Trung, anh đi làm lại cảm giác thế nào? Có thích ứng kịp không?"
Kim Trung thở dài, nói: "Cậu cũng biết đây, những người như chúng ta đã có số mệnh là phải tiếp quản công ty của gia tộc.
Nếu muốn đơn độc đi ra ngoài làm ăn cũng rất khó."
"Được rồi! Tên nhóc cậu cũng biết điều đấy.
Tôi cũng có thể hiểu được nỗi khổ của cậu nhưng nếu để người khác nghe được thì họ sẽ cho rằng tên nhóc nhà cậu đang cố ý giả vờ đấy."
"Nhưng cậu biết rằng sự thật là tôi không hề giả vờ mà." Kim Trung mỉm cười bất lực.
Triệu Hùng đột nhiên nghĩ đến chuyện "mượn tiền".
Bây giờ tập đoàn Khải Thời và tập đoàn Hùng Quang của anh cũng gặp phải vô số sự tấn công vô hình.
Đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhất định là có người nào đó ở trong bóng tối gây rối.
Triệu Hùng đã đầu tư hơn ba mươi lăm tỷ đồng vào tập đoàn Nhật Hạ, cùng với các công ty giải trí, các nhà hàng cao cấp, hộp đêm và câu lạc bộ.
Tập đoàn Hùng Quang mới đầu tư vào hạng mục lớn "khu Tân thành", lại vừa mới kéo tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hán xuống ngựa.
Cho nên, trước mắt vốn có thể sử dụng được không có nhiều.
Nếu như không mượn được tiền thì phải vay ngân hàng.
Kim Trung lại đang điều hành công ty của gia tộc, đây cũng là nguồn tài chính tốt nhất của anh ta.
"Kim Trung! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
"Có chuyện gì, cậu nói đi!" Kim Trung hỏi.
"Bây giờ đang có người ở trong bóng tối đối phó với công ty và sản nghiệp của tôi, tôi phải chiến đấu một trận nhưng lại cần có vốn liếng.
Cậu có thể cho tôi mượn một ít tiền được không?"
Kim Trung sảng khoái nói: "Triệu Hùng! Ở trên thế giới này chỉ có duy nhất một người có thể khiến Kim Trung tôi đi mượn tiền người khác hộ thì nhất định chính là tên nhóc nhà cậu.
Nói đi, cậu muốn mượn bao nhiêu?"
Sau khi Triệu Hùng nghe xong, trong lòng anh tràn đầy cảm động, hỏi ngược lại một câu: "Cậu có bao nhiêu?"
Vẻ mặt Kim Trung hơi ngẩn ra, cười nói: "Mặc dù tôi làm việc ở tỉnh thành nhưng gia tộc tôi phụ trách toàn bộ khu đất ở Bắc Bộ.
Trong tay tôi có khoảng ba trăm lăm mươi nghìn tỷ đồng có thể sử dụng, nhưng tôi phải để lại cho tập đoàn của mình khoảng một trăm linh năm nghìn tỷ đồng làm vốn lưu động.
Cho nên, mức hạn lớn nhất mà tôi có thể cho cậu vay là hai trăm bốn mươi năm nghìn tỷ đồng, đây là giới hạn của tôi."
Kim Trung nói "giới hạn" thì tuyệt đối chính là giới hạn.
Hơn nữa, anh ta cũng đã nói để lại cho tập đoàn nhà anh ta một trăm linh năm nghìn tỷ đồng thì chắc chắn là sẽ còn căng thẳng.
Triệu Hùng hiểu Kim Trung, cho nên nói một câu: "Vậy là đủ rồi! Nếu như cần thiết thì tôi sẽ mượn cậu khoảng một trăm bảy mươi năm nghìn tỷ đồng đi!"
"Được, không thành vấn đề!" Kim Trung đồng ý.
Chuyện tiền bạc cuối cùng cũng đã được giải quyết xong, điều này làm cho Triệu Hùng thở dài nhẹ nhõm.
Triệu Hùng đưa số tài khoản ngân hàng của mình cho Kim Trung, để cho anh ta chuyển một trăm bảy mươi năm nghìn tỷ đồng vào trong tài khoản ngân hàng của mình.
Anh dự định giao cho nhân viên tư vấn cá nhân của ngân hàng là Từ Tử Hàm xử lý giúp anh.
Triệu Hùng và Kim Trung nói chuyện với nhau hơn một giờ, sau đó hai người mới cúp điện thoại.
Anh trực tiếp gửi một tin nhắn đến thông báo cho Từ Tử Hàm, báo rằng một lúc nữa mình sẽ đến ngân hàng.
Chủ tịch ngân hàng Chu Quang Thắng đang lo lắng về vấn đề lưu trữ trong quý này.
Nghe được Từ Tử Hàm báo rằng Triệu Hùng sắp tới, ánh mắt anh ta không khỏi sáng lên.
Đây chính là một vị thần tài đó!
Số nợ của tập đoàn Nhật Hạ đã được giao cho ngân hàng của bọn họ xử lý.
Dòng tiền lưu động hàng ngày lên tới ba mươi lăm tỷ đồng, còn mơ hồ có thể lên tới ba trăm linh lăm tỷ đồng.
Chu Quang Thắng biết Triệu Hùng là ông chủ của tập đoàn Nhật Hạ, chỉ riêng tài khoản cá nhân của anh đã có mấy chục tỷ đồng rồi.
Sau khi Triệu Hùng đến ngân hàng, Từ Tử Hàm dẫn Triệu Hùng vào phòng làm việc của Chu Quang Thắng.
Chu Quang Thắng đã chuẩn bị sẵn nước trà từ lâu rồi, chỉ đang đợi Triệu Hùng.
Khi Chu Quang Thắng đang rót trà cho Triệu Hùng, ông ta cười hỏi anh: "Anh Hùng, anh có thể giới thiệu mấy vị khách lớn cho tôi được không? Nhiệm vụ lưu trữ tháng này của tôi còn thiếu hai trăm tám mươi tỷ đồng nữa mới hoàn thành được.
Bây giờ chỉ còn lại chưa đầy năm ngày nữa."
Triệu Hùng nhìn thấy nụ cười của Chu Quang Thắng ẩn giấu sự lo lắng.
Anh không ngờ rằng ngành ngân hàng lại cạnh tranh đến như vậy.
"Hai trăm tám mươi tỷ đồng sao?" Triệu Hùng nhíu mày một cái.
Chu Quang Thắng lúng túng cười, nói: "Tôi biết là hơi nhiều, nhưng những người bạn của tôi cũng đã cố gắng làm việc rồi nhưng đến cuối cùng vẫn thiếu nhiều như vậy.
Nếu như không hoàn thành thì nhân viên ngân hàng chúng tôi sẽ không được phát tiền thưởng tháng này."
"Còn mấy ngày nữa?" Triệu Hùng hỏi.
"Năm ngày!" Chu Quang Thắng đưa ra năm ngón tay.
Triệu Hùng uống một hớp trà, tựa lưng vào ghế sô pha, hai chân gác lên nhau, nói: "Như vậy đi! Trong năm ngày này, tôi có thể chuyển một trăm bảy mươi năm nghìn tỷ vào trong tài khoản cá nhân của tôi.
Tôi có cần phải báo cáo nguồn tiền với ngài chủ tịch ngân hàng Nam Linh này không?"
"Một trăm bảy mươi tỷ đồng?"
Trong nháy mắt Chu Quang Thắng và Từ Tử Hạm đều kinh ngạc há mồm trợn mắt.
Nếu như có một trăm bảy mươi nghìn tỷ đồng này chuyển đến ngân hàng của bọn họ thì không chỉ hoàn thành nhiệm vụ quý này mà còn hoàn thành nhiệm vụ cả năm."
Chu Quang Thắng hung hăng nuốt nước bọt, hỏi: "Không cần, không cần! Tự tôi sẽ viết nguồn vốn.
Anh Hùng, anh thật...!Thật sự muốn chuyển một trăm bảy mươi tỷ đồng sao?"
"Không phải anh còn thiếu hai trăm tám mươi tỷ đồng để hoàn thành nhiệm vụ sao? Vậy tôi sẽ giúp ông hoàn thành nhiệm vụ."
Chu Quang Thắng nhận được lời hứa hẹn của Triệu Hùng, vui mừng như gặp được thần tài vậy, ông ta nói với Từ Tử Hàm: "Tử Hàm, nhanh chóng đến nhà hàng đặt một tiệc rượu đi, tôi muốn mở tiệc mời anh Hùng."
"Không cần làm như vậy đâu chủ tịch ngân hàng Quang Thắng, buổi trưa tôi còn có việc! Tôi tới đây chủ yếu để nói cho ông biết để ông có thể cho Tử Hàm nhiều quyền hạn một chút, như vậy thì cô ấy mới có thể phục vụ tôi tốt hơn!".