Khó có được khi Lý Thanh Tịnh cho phép anh thẳng tay giáo huấn người khác, Triệu Hùng gật đầu đồng ý thật sảng khoái.
Dao Châu nhỏ hơn Đào Mai, con gái Đào Yên Quân, vài tuổi, nhưng hai đứa trẻ rất nhanh đã kết bạn, cùng nhau chơi.
Một nhà ba người Triệu Hùng ở trong biệt thự của Đào Yên Quân.
Ngủ tới nửa đêm, Triệu Hùng phải đi luyện công. Chờ mãi chờ mãi vẫn chưa nhìn thấy tên Tương Cao kia xuất hiện, anh nói với Lý Thanh Tịnh mình đi luyện công, nếu như nửa đêm có chuyện gì thì cứ gọi cho anh.
Triệu Hùng ra khỏi biệt thự của Đào Yên Quân, lái ô tô tới công viên Bắc Hải.
Trọng Ảnh đã sớm đợi ở nơi đó, chậm rãi đi tới nói với Triệu Hùng: "Ông cụ Khổng gọi điện thoại tới, ông ấy nói để anh xoá video cứu người trên mạng đi."
Triệu Hùng không ngờ tới video cứu người của anh trên internet lại nhận được sự chú ý lớn như vậy, nói với Trọng Ảnh: "Video được xoá bỏ rồi."
Trọng Ảnh nói: "Cứ coi như là xoá rồi, nhưng sợ sẽ gặp phải phiền toái."
"Có ý gì?" Triệu Hùng nhíu mày.
Trọng Ảnh nhìn chằm chằm Triệu Hùng, nói: "Thân thế bối cảnh của anh, anh biết rõ, nhà họ Triệu các anh đang bấp bênh, có người muốn làm hại tới nhà họ Triệu. Đương nhiên sẽ không bỏ qua cho từng người trong nhà một, đặc biệt là anh."
"Vì sao?"
"Bởi vì trên người anh có thứ họ muốn."
Nghe lời nói của Trọng Ảnh xong, Triệu Hùng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Anh nghĩ thầm: Lẽ nào những người kia muốn thứ vật kia sao?
Trọng Ảnh căn dặn Triệu Hùng: "Mấy ngày nay anh ra ngoài nhất định phải cẩn thận vào, sợ rằng trong khoảng thời gian này, thành phố Hải Phòng sẽ xảy ra nhiều chuyện. Cho dù anh không lo lắng, nhưng còn vợ con anh ở đây, không thể không phòng được."
"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý."
Trọng Ảnh gật đầu, nói với Triệu Hùng: "Lúc nào cần thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ giúp đỡ anh."
Triệu Hùng lại nói cảm ơn thêm lần nữa, bắt đầu luyện công.
Khi nghe thấy người nhà mình có thể gặp nguy hiểm, anh càng ra sức luyện công thêm.
Trọng Ảnh thu hết vào tầm mắt, ngồi trên ghế gặm táo.
Mồ hôi Triệu Hùng đã sớm thấm ướt quần áo, mặc dù đang trong tình thế mang nặng, không thể nhảy ra khỏi hố sâu, nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì, một lần rồi lại một lần thử lại.
Luyện công được hơn một giờ, điện thoại di động của Triệu Hùng bỗng đổ chuông.
Trọng Ảnh nói với Triệu Hùng đang luyện công: "Điện thoại anh này, có nhận không?"
"Ai gọi tới vậy?"
"Vợ anh."
"Kéo tôi lên!"
Triệu Hùng vươn tay, Trọng Ảnh kéo anh từ hố sâu lên.
Triệu Hùng ấn vào nút nhận cuộc gọi, chợt nghe thấy giọng nói gấp gáp của Lý Thanh Tịnh: "Triệu Hùng, anh mau quay lại đi. Tên Tương mặt rỗ, Tương Cao kia tới thật rồi!"
Triệu Hùng vừa nghe xong, thoải mái nói với vợ Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em đừng gấp, anh lập tức quay về."
Trọng Ảnh hỏi Triệu Hùng: "Chuyện gì vậy?"
Triệu Hùng kể lại chuyện vợ Đào Yên Quân, Lý Cẩm Vân bị Tương Cao quấy rối cho Trọng Ảnh nghe.
Sau khi nghe xong, Trọng Ảnh nói với Triệu Hùng: "Chuyện này cứ để Nông Tuyền xử lí đi, chỉ là một tên côn đồ thôi mà, không nên làm chậm trễ việc luyện công của anh. Luyện công chăm chỉ hơn một phần, thì công lực lại cao hơn một phần. Anh vừa nắm được bí kíp luyện công, nếu như đột nhiên dừng lại thì sẽ gây bất lợi với quá trình."
Triệu Hùng suy nghĩ một chút, thấy cũng phải, mấy tên côn đồ thôi mà, không cần anh phải đích thân ra tay. Anh gọi điện cho Nông Tuyền, để cho cậu ta đi giải quyết. Đặc biệt căn dặn, nhất định phải dạy dỗ tên mặt rỗ Tương Cao kia cho tốt, nhưng không nên gây ra tai nạn chết người.
Gọi điện thoại cho Nông Tuyền xong, Triệu Hùng lại gọi cho vợ Lý Thanh Tịnh, nói đã để cho Nông Tuyền đi xử lý, anh luyện công xong sẽ trở về.
Lý Thanh Tịnh biết võ công của Nông Tuyền còn lợi hại hơn cả Triệu Hùng, rất giỏi đánh đấm, để Triệu Hùng luyện công cho thật tốt, Nông Tuyền tới giải quyết là được rồi.
Triệu Hùng mỗi ngày đều kiên trì luyện công không ngừng nghỉ, không phải khó nhận ra, anh rất coi trọng chuyện này.
Sau khi gọi điện xong, Triệu Hùng lại tĩnh tâm lại, luyện công lần nữa.
Biệt thự của Đào Yên Quân.
Tương Cao lại đạp cửa thêm lần nữa, cánh cửa bị đá phát ra tiếng "ruỳnh, ruỳnh".
"Mở cửa ra! Mở cửa ra mau! Nếu không mở cửa, ông đây đốt nhà cô đấy!" Tương Cao uống say rồi, miệng đầy hơi rượu, quát to về phía biệt thự của Lý Cẩm Vân.
Lý Cẩm Vân, Lý Thanh Tịnh và trẻ con đang ngủ thì bị đánh thức, sợ tới mức run rẩy. Đào Mai mười tuổi bị doạ tới khóc lớn, còn Dao Châu thì vẫn ổn.
Dao Châu sau này muốn làm nữ cảnh sát, cô bé bảo vệ Đào Mai: "Dì nhỏ, để cháu bảo vệ dì."
Bối phận của Đào Mai ở trên Dao Châu, cho nên Dao Châu gọi Đào Mai là "dì nhỏ".
Đào Mai khóc, hỏi Dao Châu: "Dao Châu, cháu không sợ à?"
"Cháu không sợ! Bố cháu rất lợi hại. Chờ bố cháu trở về, nhất định sẽ đánh cho tên khốn nạn này tè ra quần. Hơn nữa, lớn lên cháu muốn làm cảnh sát, cảnh sát không sợ người xấu đâu."
Lý Cẩm Vân là Lý Thanh Tịnh nghe cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ xong, không khỏi nhìn nhau.
Lý Cẩm Vân nhìn Lý Thanh Tịnh hỏi: "Thanh Tịnh, Triệu Hùng nói sao rồi?"
"Triệu Hùng đang luyện công, không tiện quay về. Nhưng bạn anh ấy, Nông Tuyền sẽ chạy tới ngay. Mợ cứ yên tâm, võ công của Nông Tuyền còn cao siêu hơn cả Triệu Hùng."
Dao Châu vừa nghe Nông Tuyền sẽ tới, vui vẻ vỗ tay nói với Đào Mai: "Dì nhỏ, dì không cần lo lắng đâu. Chú Nông Tuyền lợi hại lắm đó, cho dù có nhiều hơn vài tên giang hồ thì cũng không phải đối thủ của chú Nông Tuyền đâu. Chú Nông Tuyền tốt với cháu lắm."
Đúng lúc này, từ cửa sổ truyền tới tiếng "rắc rắc", kính bị một tảng đá đập nát.
Tương Cao ném một tảng đá lên xong, hét lên với Lý Cẩm Vân: "Lý Cẩm Vân, nếu cô còn không mở cửa. Ông đây sẽ ném vỡ hết kính nhà cô ra, ông đây muốn vào phòng cô, xem sau này cô còn làm người như thế nào nữa."
Lý Thanh Tịnh trước nay chưa bao giờ nhìn thấy ai lớn lối như vậy, không ngờ tên Tương Cao lại lưu manh tới mức đó.
"Mợ, ngày nào mợ cũng phải sống trong sợ hãi như thế này sao?"
Lý Cẩm Vân thở dài nói: "Haiz, trước đây còn đỡ. Mợ chưa từng để ý tới tên Tương mặt rỗ này, hắn ta thấy mợ có thai nên cũng bỏ qua, nhưng gần đây càng ngày càng quá quắt. May mà ngày hôm nay có các cháu, nếu không mợ cũng không biết phải làm gì bây giờ."
Cửa sổ ở tầng 1 có song sắt bảo hộ, cho dù Tương Cao có đập vỡ hết kính thì cũng không trèo vào được, trừ khi hắn ta trèo lên cửa sổ tầng 2.
Chợt nghe ngoài cửa có tiếng kêu của Tương Cao: "Tốt lắm Lý Cẩm Vân à, cô không mở cửa thì đừng trách tôi gọi các anh em tới. Đến lúc đó, cô làm cho mọi người cùng vui nhé." Nói rồi, hắn ta lấy di động ra gọi điện thoại.
Vị trí biệt thự của Lý Cẩm Vân hơi lệch, Tương Cao lại vô cùng dữ dằn xấu xa. Khu biệt thự liên hợp này, ở bên cạnh có nhà người khác, nhưng mấy gia đình kia đều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ai dám ra mặt thay Lý Cẩm Vân cơ chứ.
"Thanh Tịnh làm sao bây giờ? Tương mặt rỗ sẽ gọi người đó."
"Mợ, mợ yên tâm đi! Nông Tuyền sẽ tới ngay thôi ấy mà, để cháu gọi điện thoại cho cậu ấy."