Buổi tối khi Triệu Hùng đến công viên Bắc Hải để luyện công thì Trọng Ảnh đã chờ sẵn ở đó rồi. Trọng Ảnh ngồi trên tảng đá lớn gặm táo, Triệu Hùng không hiểu tại sao Trọng Ảnh lại thích ăn táo đến vậy.
"Anh đến rồi à?" Trọng Ảnh vừa gặm táo vừa hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng "ừ" một tiếng rồi kéo cái túi trên cây xuống lấy ra một quả táo rồi gặm một miếng rồi hỏi Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, sao anh lại thích ăn táo vậy?"
“Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi rất nghèo nên không thể mua nổi!” Trọng Ảnh giải thích.
Triệu Hùng "ồ" một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa. Nhìn dáng vẻ Trọng Ảnh giống như là một người mang tâm sự vậy.
Trọng Ảnh vừa gặm táo vừa nói với Triệu Hùng: "Những ngày gần đây ở Hải Phòng có nhiều võ sĩ hơn, những người này có vẻ như đang nhắm vào anh, vậy nên tốt nhất là anh nên đề phòng trước."
Triệu Hùng nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc, anh mới vừa mới sống thoải mái được mấy ngày không ngờ lại có nguwoifw không có mắt tự đến cửa tìm phiền phức như vậy. Theo lý mà nói thì anh hạ thấp bản thân sống ở một thành phố nhỏ như Hải Phòng này hẳn là không ai để ý đến anh mới đúng, sao lại có người ngắm trúng anh rồi?
"Triệu Hùng cầm quả táo đã ăn được một nửa trong tay, hỏi Trọng Ảnh: "Anh nghĩ chuyện này thế nào?"
Trọng Ảnh nói: "Có lẽ là do đoạn video lần trước của anh, đã bị một vài người người xem được."
Những người này cũng thật lợi hại, lần trước video cứu Từ Tử Hàm bị những người bao vây xem náo nhiệt phát tán trên mạng những rất nhanh đã bị Vu Đại Đồng xóa đi rồi. Không ngờ vẫn có người ngắm vào anh.
"Trọng Ảnh, anh có biết người đến là người như thế nào không?" Triệu Hùng hỏi Trọng Ảnh.
Trọng Ảnh lắc đầu nói: "Những người này hoạt động vô cùng bí mật và rất cảnh giác, anh phải chú ý nhiều hơn nữa. Cẩn thận những người đó lợi dụng vợ và con gái của anh để làm ầm ĩ."
Triệu Hùng nghe thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ sát khí, nói: "Bất kể là ai dám động vợ và con gái của tôi, tôi sẽ khiến cho bọn họ không không còn sống sót rời khỏi Hải Phòng. Trọng Ảnh, anh có thể giúp tôi một việc không?"
"Giúp việc gì anh cứ nói đi."
"Bên cạnh vợ tôi đã sắp xếp một nữ vệ sĩ lợi hại rồi, nhưng vẫn chưa chọn ra được một vệ sĩ thích hợp cho con gái tôi. Anh giúp tôi ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ con bé đi!"
"Được!" Trọng Ảnh đáp ứng không chút do dự nào.
"Vậy thù lao thì..." Triệu Hùng vô cùng khó xử, không biết nên trả thù lao cho Trọng Ảnh như thế nào.
Trọng Ảnh thản nhiên nói: "Thù lao chính là sau này táo của tôi đều do anh mua."
"Không thành vấn đề!" Triệu Hùng biết Trọng Ảnh không hề khách khí đối với anh nên cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
Lần này không đợi Trọng Ảnh cầm xẻng đào hố, anh tự cầm lất xẻng, nhanh chóng đào một cái hố rộng một mét vuông trên mặt đất. Triệu Hùng cột dây tải rồi nhảy ra khỏi cái hố, mỗi chân nặng 25 cân, hai chân cộng lại là 50 cân.
Trọng Ảnh muốn xem thử nếu như Triệu Hùng không buộc dây tải thì có thể nhảu ra khỏi hố hay không. Lúc trước Triệu Hùng nếu không cột dây tải phải nhảy rất nhiều lần mới nhảy ra khỏi hố được. Còn lần này không buộc dây tải anh có thể nhẹ nhàng nhảy ra khỏi hố.
Trọng Ảnh nhìn anh gật gật đầu rồi lại cho Triệu Hùng đào một cái hố sâu 1, 2 mét, không buộc dây tải Triệu Hùng vẫn có thể nhảy ra khỏi hố được, cho đến khi đào hố sau 1, 3 mét thì anh phải nhảy liên tiếp nhiều lần mới nhảy ra được.
Triệu Hùng tự giác buộ chặt bao tải vào hai chân rồi liên tiếp nhảy ra từ trong hố. Trọng Ảnh gật đầu hài lòng ngồi trên cái xẻng tiếp tục gặm táo.
Sau khi luyện công buổi sáng xong trở về nhà, Triệu Hùng cũng không nói chuyện có rất nhiều võ sĩ đến Hải Phong cho Lý Thanh Tịnh biết. Việc này nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ ràng mới được, nếu không sẽ phải liên lụy đến người nhà.
Về đến nhà thì Lý Thanh Tịnh đã nấu cháo xong rồi. Khi Triệu Hùng quay trở về, Lý Thanh Tịnh thấy hai chân anh vẫn còn hơi sưng nhưng đã có dấu hiệu tiến triển rõ rệt, cô vừa giúp anh xịt thuốc vừa nói với Triệu Hùng: "Em thật không hiểu đàn ông con trai các anh, bây giờ cũng không phải là thời cổ đại, luyện công mỗi ngày thì có ích lợi gì chứ?"
"Thanh Tịnh, việc này em không hiểu rồi! Luyện công có thể khiến cho thân thể cường tráng, còn có thể bảo vệ hai mẹ con em. Dù sao tuổi cũng đã lớn rồi, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải bỏ tiền ra mua thuốc bổ sao?"
"Anh đó! Có phúc còn không biết hưởng, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại việc này." Ánh mắt Lý Thanh Tịnh u oán liếc nhìn Triệu Hùng.
Triệu Hùng cười nói: "Chú trọng việc luyện võ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục mà! Nếu như một chút khó khăn này đã khiến cho anh thấy khó mà lui thì anh sẽ không làm được việc gì khác nữa."
“Sao nào, anh không định lái xe sao?” Lý Thanh Tịnh cười đùa với Triệu Hùng.
"Bây giờ tạm thời còn lái được! Anh nghe nói em có ý định đi tỉnh lỵ để phát triển, lúc đó xem xem có dự án nào thích hợp không, anh cũng muốn kinh doanh một chút."
"Không nhìn ra được anh có tố chất kinh doanh, anh vẫn là nên lái xe thì hơn."
Lý Thanh Tịnh cất thuốc đi rồi vỗ vai Triệu Hùng, bảo anh mau đi tắm rửa rồi xuống ăn sáng. Cô đi đánh thức Dao Châu, sau khi cả nhà ba người ăn sáng xong thì Triệu Hùng xuống lầu trước. Anh đốt một điếu thuốc, ở tầng dưới hút thuốc một lúc thì Đặng Gia Hân lái xe tới đón Lý Thanh Tịnh.
Đặng Gia Hân xuống xe, kính cẩn chào Triệu Hùng: "Anh Triệu!"
Triệu Hùng gật đầu, đi đến bên cạnh Đặng Gia Hân nói nhỏ: "Có vài võ sĩ đến Hải Phòng, bọn họ có lẽ đang tới tìm tôi. Tôi lo lắng bọn họ sẽ bất lợi cho Thanh Tịnh, cô càng phải cảnh giác."
"Anh Triệu cứ yên tâm!" Ánh mắt Trần Gia Hân kiên định vô cùng khiến cho Triệu Hùng hài lòng.
Anh trả cho Đặng Gia Hân mức lương 35 tỷ một năm nhưng số tiền này hoàn toàn xứng đáng, điều quan trọng là thật sự có chuyện này! Sau khi Triệu Hùng dặn dò Đặng Gia Hân xong liền đi lên lầu.
"Thanh Tịnh, Gia Hân đến rồi, đang ở dưới lầu đợi em đó." Triệu Hùng đứng ở cửa nói với Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh đang thu dọn đồ đạc trả lời: “Ồ, em xuống ngay!” Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô vội vàng ra cửa hỏi Triệu Hùng: “Anh không cần ngủ thêm lát nữa sao?"
"Không cần! Anh đưa Dao Châu đến trường mẫu giáo trở về rồi ngủ."
"Vậy em đi trước, anh nhớ về ngủ sớm, đừng luyện công quá sức."
Triệu Hùng tiến lên muốn ôm lấy Lý Thanh Tịnh một cái nhưng cô lại tránh sang một bên, cô cười nói: "Bây giờ anh đang theo đuổi em, không được em cho phép thì anh không được động tay động chân đâu đấy." Cô nói xong liền đi ra ngoài.
Triệu Hùng thở dài lắc đầu, đúng là tự lấy đá đập vào chân mình mà! Vốn dĩ, mối quan hệ với vợ anh dần dịu đi đến mức họ có thể động phòng rồi, nhưng giờ thì lại biến mất!
Sau khi đưa con gái Dao Châu đến nhà trẻ, Triệu Hùng lái xe thẳng đến văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn. Anh ta dường như đang giải quyết một vụ án lớn và đang tập trung nghiên cứu điều gì đó, vậy nên khi Triệu Hùng bước vào, anh ta liền ra hiệu cho anh đừng làm phiền anh ta.