Triệu Hùng nói với ba anh em nhà họ Văn: "Ngày mai là ngày mừng thọ của bà cụ Đào, các người giúp tôi chuẩn bị một ít nhân lực. Để ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra! Nhớ kỹ, không cần ra mặt. Để các anh em chia nhóm nhỏ. Ba người các anh tự mình phụ trách an toàn giúp tôi."
Ba người Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo thề son sắt cam đoan với Triệu Hùng, nói Triệu Hùng cứ yên tâm chuyện này đi!
Chỉ chút thời gian gặp nói chuyện với ba anh em nhà họ Văn mà Nông Tuyền đã ăn liên tiếp mấy bát. Cả bọn đều kinh sợ trước sức ăn của Nông Tuyền.
Triệu Hùng liếc nhìn Nông Tuyền một cái rồi nói với ba anh em nhà họ Văn: "Ba người các anh, nếu sau này muốn làm việc lâu dài với tôi thì võ công không thể không giỏi hơn được. Hiện tại võ của các người quá yếu, các anh có muốn nâng cao võ công của mình không?"
Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo đều là những người giỏi đánh nhau, nhưng ở trước mặt cao thủ thì quả thật chỉ là mãng phu.
Ba người cũng muốn tìm thầy giỏi để học võ chứ! Chỉ là không có cửa để tìm thầy.
Số người được lên bảng Võ Thần tổng cộng không đến một trăm nghìn người.
Cả thế giới có mấy tỷ dân, chỉ có không đến một trăm nghìn người lên bảng. Cao chủ thật sự, đã ít lại càng ít hơn.
Ba người Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo đều nhìn Triệu Hùng với ánh mắt khao khát, nói muốn học võ.
Triệu Hùng chỉ vào Nông Tuyền ở bên cạnh, nói với ba anh em nhà họ Văn: "Tôi cũng không gạt các anh, người anh em này của tôi tên là Nông Tuyền, đứng thứ bảy trên Địa bảng. Các anh có thể học võ từ cậu ấy! Tuy nhiên người anh em này của cô mà dạy võ cho các anh thì nhất định sẽ rất nghiêm khắc, cũng không biết các anh có chịu khổ được hay không?"
Võ công của ba người Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo thật sự rất kém cỏi, nghe thấy Nông Tuyền là cao thủ đứng thứ bảy trên Địa bảng, cả ba đều kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Ba người hết sức chú trọng lễ nghĩa, lập tức quỳ xuống trước mặt Nông Tuyền, lấy trà thay rượu nói: "Sư phụ ở trên, nhận một lạy của chúng đệ tử!"
Nông Tuyền không ngờ rằng Triệu Hùng lại sắp xếp ba đệ tử cho mình!
Cậu chưa từng dạy học trò, cũng không biết dạy như thế nào. Tuy nhiên bình thường ở một mình rất nhàm chán. Nếu Triệu Hùng muốn cậu dạy võ cho ba anh em nhà họ Văn, vậy thì cậu dạy!
Nông Tuyền cực kỳ làm giá, nói với ba anh em nhà họ Văn: "Tuy rằng ba người chẳng ra sao nhưng tố chất cơ thể cũng không tệ! Đi, tôi nghe lời cậu chủ của tôi, nhận ba người các anh."
Ba anh em nhà họ Văn vừa nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Nghe Nông Tuyền nói lời này, thu nhận bọn họ giống như thu "yêu quái".
"Đều đứng lên đi! Không cần quấy rầy tôi ăn cơm. Để cho người ta bán hàng, cho… Thêm cho tôi hai bát nữa. Còn có ba người các anh, ăn nhiều một chút. Bữa cơm này, mỗi người ăn năm bát mới coi là đủ tư cách, không ăn đủ năm bát thì tôi không nhận các anh đâu."
Lấy một bát cơm là hai lạng, tính lên thì năm bát cơm chính là một cân cơm.
Sức ăn của ba anh em nhà họ Văn cũng không nhỏ, chỉ là mấy năm nay say mê tửu sắc, cơ thể đã kém đi không ít. Cả ba lập tức dừng ăn, kêu người phục vụ lấy thêm hai bát cơm cho Nông Tuyền. Ba anh em bọn họ, mỗi người năm bát cơm.
Triệu Hùng cố nén ý cười, anh chưa từng thấy ai nhận học trò như vậy! Lấy cách dạy của Nông Tuyền, quả thực là nhận mấy cái máy ăn.
Cũng may, ba anh em nhà họ Văn biết được Nông Tuyền đứng thứ bảy trên Địa bảng thì không dám lỗ m ãng với cậu ấy, đều ngoan ngoãn nghe lời Nông Tuyền, thật làm cho Triệu Hùng yên tâm không ít.
Ba anh em nhà họ Văn, mỗi người ăn năm bát cơm, no đến mức ợ một cái. Triệu Hùng nhìn thấy thật sự muốn cười, cuối cùng không nhịn được nữa, anh đứng dậy nói với ba anh em nhà họ Văn: "Được rồi, tôi còn có việc, muốn đi làm! Ba người các anh đừng quên chuyện tôi giao cho. Chuyện luyện võ thì các anh tự liên hệ với Nông Tuyền."
"Cậu chủ đi thong thả!"
Ba anh em nhà họ Văn học theo Nông Tuyền xưng hô với Triệu Hùng, lúc này cũng bắt đầu gọi "cậu chủ"!
Nông Tuyền trừng mắt, quát ba anh em nhà họ Văn: "Tôi gọi là cậu chủ, các người gọi cậu chủ cái gì!"
"Sư phụ, chúng tôi phải gọi là gì đây?" Văn Long hỏi Nông Tuyền.
Nông Tuyền suy nghĩ giây lát: "Tôi là sư phụ của các anh, tính lên cậu chủ phải là sư bá của các anh. Các anh gọi cậu chủ là cậu chủ sư bá đi!"
"Cậu chủ sư bá, đi thong thả!"
Triệu Hùng mỉm cười, dẫn theo Nông Tuyền ăn uống no nên rời đi.
Trở lại trên xe, Nông Tuyền hưng phấn nói: "Cậu chủ, cậu tìm cho tôi ba gã đồ đệ rất thú vị. Cái này tôi có thể có người để rèn luyện rồi!"
"Cậu đó! Kiềm chế chút đi, tôi còn cần bọn họ làm việc đấy."
"Yên tâm đi! Tôi sẽ giúp bọn họ tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn. Sẽ không chậm trễ công việc của cậu."
"Ừ! Vậy là tốt rồi." Triệu Hùng vừa lái xe, vừa nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, bây giờ tôi đưa cậu đến nhà họ Đào. Đừng gây thêm chuyện cho tôi đấy!"
"Tôi biết rồi cậu chủ!"
Triệu Hùng lái xe chở Nông Tuyền đi đến nhà họ Đào.
Nhà họ Đào giăng đèn kết hoa Lý Thanh Tịnh nén giận nói với anh: "Triệu Hùng, sao bây giờ anh mới đến?"
"À, vừa rồi anh đi làm chút chuyện."
"Phải chụp ảnh chung với bà ngoại rồi, anh mau đi vào cùng em thôi!"
Triệu Hùng nhìn lên cửa.
Ồ!
Mọi người nhà họ Đào đều ở đây,
Bà cụ Đào thấy Triệu Hùng đến thì nói với anh: "Triệu Hùng, mau lên! Ngồi xuống cạnh bà."
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đứng hai bên trái phải bà cụ Đào, con gái Dao Châu ngồi trong lòng bà. Lý Diệu Linh bị xếp vào trong góc, cô ấy bĩu môi, dáng vẻ đại ca không vui.
Sau khi chụp liên tục sáu cái, bà cụ Đào thấy chụp ảnh đủ rồi, mới để thợ chụp ảnh đi rửa ảnh và đóng khung cho phù hợp, bà muốn cất giữa thật tốt. Hơn nữa mối người con cháu nhà họ Đào đều được phát.
Nông Tuyền ngồi một bên ăn hoa quả, nếu để ba anh em nhà họ Văn nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc há hốc mồm.
Lúc này vừa mới ăn cơm xong!
Nống Tuyền đã ăn ít nhất hai cân cơm rồi, giờ đi vào nhà họ Đào lại ăn không ít hoa quả.
Đúng lúc này, quản gia nhà họ Đào đi vào báo cho bà cụ Đào: "Bà chủ, có người đến cửa xin gặp!"
"Ai đến?"
"Là một người phụ nữ tên là Phó Lê, người ở trụ sở chính tập đoàn Thiên Vương."
"Phó Lê?"
Triệu Hùng nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, Phó Lê này chính là cao thủ trên Thiên bảng. Tuy rằng xếp hạng không cao, miễn cưỡng chen vào vị trí thứ một trăm. Nhưng Nông Tuyền mới chỉ đứng thứ bảy ở Địa bảng. Một người phụ nữ có thể chen vào Thiên bảng, không thể không nói đây là một người phụ nữ rất nguy hiểm.
Bà cụ Đào quay ra nhìn Lý Thanh Tịnh đứng bên cạnh mình, lúc này Lý Thanh Tịnh mới chân chính là người nhà họ Đào.
Lý Thanh Tịnh không biết chuyện võ công của Phó Lê, tập đoàn Thiên Vương muốn khởi tố nhà họ Đào, công ty hai nhà đang phải lên tòa án, sớm muộn gì cũng phải gặp.
Chỉ là không biết người phụ nữ này đến nhà họ Đào làm gì?
Lý Thanh Tịnh nói với quản gia nhà họ đào: "Chú Đỗ, chú để người của tập đoàn Thiên Vương đi vào đi!" Nói xong, cô nghiêm túc nói với những người khác nhà họ Đào: "Triệu Hùng và Nông Tuyền ở lại, những người khác đi trước hết đi!"
Lý Thanh Tịnh đang được yêu chiều, lời nói của cô đại diện cho lời nói của bà cụ Đào.
Hiện tại, nhà họ Đào khởi tử hồi sinh, vừa mới có được một nghìn tỷ. Sức khỏe bà cụ Đào lại không tốt, chẳng may không trụ được mấy người phụ nữ này lại ngóng trông gia sản đỏ mắt.