Tất cả những người ngồi ở bàn bạ cụ Đào đều là những người có danh tiếng hiển hách ngất trời. Chỉ cần giậm chân một cái là cả Hải Phòng sẽ gặp động đất kinh hoàng.
Ấy thế mà hôm nay, tất cả những nhân vật đó đều ngồi cùng một chiếc bàn.
Ngoại trừ Triệu Hùng có năng lực này, thì e là cả thành phố Hải Phòng cũng không tìm được người thứ hai như vậy.
Bà cụ Đào kéo tay của Triệu Hùng, rồi kéo tay của Lý Thanh Tịnh, đặt tay của hai người lại với nhau.
Lý Thanh Tịnh không ngờ trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người ở dưới, bà ngoại lại đặt tay mình vào tay Triệu Hùng.
Mặc dù hai người là vợ chồng, thế nhưng trừ lần say rượu bị bỏ thuốc kia, họ chưa từng ở chung với nhau lần nào, thế nên trong lòng vẫn hơi ngượng ngùng.
Bà cụ Đào cười tít mắt nói: “Triệu Hùng à! Trước đây bà luôn cảm thấy cháu không xứng với Thanh Tịnh nhà bà. Bây giờ rốt cuộc bà cũng yên tâm giao Thanh Tịnh cho cháu rồi.
Lý Thanh Tịnh xấu hổi nói: “Bà ngoại, hôm nay là tiệc mừng thọ của bà, bà nói chuyện này làm gì?”
Bà cụ Đào cười nói: “Bà giao nhà họ Đào vào tay cháu là một quyết định cực kỳ chính xác. Bây giờ ấy à! Bà chỉ có một tâm nguyện duy nhất mà thôi.”
“Bà ngoại, bà còn mong muốn điều gì nữa?”
Lý Thanh Tịnh là một cô cháu gái hiếu thuận, cô ân cần hỏi bà cụ.
“À là nhân lúc bà còn sống, hai đứa có thể mau chóng sinh một đứa trẻ, để bà có cháu bế.”
“Hả!”
Mặt Lý Thanh Tịnh đỏ như gấc, không ngờ bà ngoại đặt tay mình lên tay Triệu Hùng là vì lý do này.
“Bà ngoại, ở đây bao nhiêu người, chuyện này để sau này hẵng tính đi!”
Lý Thanh Tịnh mắc cỡ đến nỗi cô hận không thể đào một cái hố mà chui xuống, thật sự xấu hồ muốn chết.
Kim Trung, Cửu gia, Trần Thiên Trung, Hồ Dân, Vân Đức Trung, đám người Thẩm Tường Thiên, tất cả đều phá lên cười.
Bỗng đâu nghe thấy một giọng nói lạnh lùng ngắt lời: “Bà ơi, bây giờ tổng giám đốc Thanh Tịnh bận lắm, nếu như bà bảo cô ấy sinh con, thì làm gì còn sức đau mà quản lý việc kinh doanh cho nhà họ Đào nữa.”
Người đang nói chính là con gái của Vân Đức Trung – Vân Nhã.
Nghe xong những lời này, Triệu Hùng giật mình.
Người phụ nữ này đừng bào là sẽ quấy phá bữa tiệc mừng thọ nhé!
Triệu Hùng lườm Vân Nhã, ý bảo cô ta bớt mồm bớt miệng lại có được không?
Vân Đức Trung biết con gái mình vẫn còn thích Triệu Hùng, lời nói này rõ ràng cho thấy con bé này đang ghen ăn tức ở. Ông ta đưa tay huých nhẹ con gái Vân Nhã, không để cho con gái mình phát biểu lung tung trong bữa tiệc này.
Thế nhưng Vân Nhã coi sự nhắc nhở của bố mình như gió thoảng mây bay, cô ta nhìn Lý Thanh Tịnh, mắt tràn ngập ý cười, cười khanh khách nói: “Tổng giám đốc Thanh Tịnh, tôi nói đúng có phải không?”
Lý Thanh Tịnh quả thực cũng đã từng nghĩ đến chuyện sẽ sinh thêm một đứa con với Triệu Hùng, thế nhưng bây giờ công việc kinh doanh của cô đang như diều gặp gió, mà công ty nhà họ Đào vừa mới phất lên, quả thực tình hình hiện giờ không thích hợp để mang thai và sinh con.
Hôm nay là lễ mừng thọ của bà ngoại, mà Lý Thanh Tịnh lại không muốn từ chối ý tốt của bà cụ Đào, gật đầu với Vân Nhã, cười nói với bà cụ Đào: “Bà ngoại, cô Vân Nhã kia nói đúng đấy. Chuyện sinh con cháu sẽ cân nhắc, thế nhưng chắc phải để sau thôi. Công ty Đào thị vừa mới ký bao nhiêu hợp đồng lớn như vậy, cháu còn phải học hỏi kinh nghiệm cho bản thân nhiều, nếu vậy thì sẽ có lỗi với sự tín nhiệm của ông Thiên Trung, Phó tổng Hàn, chủ tịch Vân, chủ tịch Thẩm, chủ tịch Diêm với cháu. Đợi cháu mau chóng hoàn thành dự án này, cháu nhất định sẽ cân nhắc đến chuyện có con, bây giờ bắt đầu chương trình đi ạ.”
Bà cụ Đào là một người thông minh, bà biết Lý Thanh Tịnh đang từ chối khéo mình, bà cũng hiểu ngay, không thúc giục quá mức chuyện sinh con với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nữa. Bà gật đầu nói: “Thế cũng được, thanh niên trẻ khỏe! Vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng là điều đúng đắn. Thế nhưng bà ngoại tuổi cũng đã cao rồi, sức khỏe lại yếu đi, sợ chẳng đợi được đến ngày đó.”
“Bà ngoại, hôm nay là tiệc mừng thọ của bà, bà đừng nói những lời không may ấy nữa, bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi mà. Bà không nghe bác sĩ Hoa nói gì sao, cô ấy đang nghiên cứu một loại thuốc đông y cổ truyền chống ung thư đấy. Một khi nghiên cứu thành công, sẽ tạo phúc cho loài người. Lương y như từ mẫu mà!”
“Được! Vậy thì bà ngoại phải cố gắng sống thật khỏe, hy vọng bà sẽ đợi được đến ngày đó!”
Bà cụ Đào nâng ly lên, cung chúc cùng mọi người: “Cảm ơn quý vị đã đến tham gia tiệc mừng thọ của bà già này. Mọi người đến làm danh tiếng nhà họ Đào vẻ vang hơn bao giờ hết. Chén rượu này tôi chúc mọi người gặp mọi điều may mắn, kinh doanh buôn bán thuận lợi, tài nguyên cuồn cuộn!”
“Chúc bà Đào sống lâu trăm tuổi!”
Cửu gia và Trần Thiên Trung đồng thời đứng lên.
Sau đó, Kim Trung, Hồ Dân và hàng loạt người khác cũng đứng dậy theo.
Sau một hồi ăn uống linh đình, tiếng cụng ly không ngớt, ai ai cũng cầm trong tay một ly rượu.
Phải nói rằng hôm nay là một ngày vui.
Rất lâu rồi mấy ông bạn già mới có cơ hội gặp nhau, giả dụ như Cửu gia và Trần Thiên Trung, hai người ngồi cạnh nhau nói chuyện trên trời dưới đất không ngừng.
Lúc này, trên khán đài bắt đầu hát cải lương.
Tiết mục đầu tiên sân khấu là đoàn quan họ Bắc Ninh nổi tiếng trong thành phố mà Lý Thanh Tịnh mời về, hai diễn viên chính hát quan họ, tuy rằng họ hát khá hay, thế nhưng bà cụ Đào nghe mà vẫn còn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Sau khi hai diễn viên chính hát xong, chợt nghe thấy tiếng ca nhã nhạc cung đình đầy nội lực.
Tiếng ca này đã khiến toàn hội trường chấn động.
Họ thấy bậc thầy nhã nhạc cung đình Huế bước ra sân.
Người đó vừa có mặt, lập tức bà cụ Đào há hốc miệng kinh ngạc.
Bà cụ Đào chỉ lên diễn viên nhã nhạc cung Đình trên khán đại, miệng lắp bắp hét lên: “Này… điều này…”
Lý Thanh Tịnh vỗ nhẹ lên bả vai bà cụ Đào, cười nhẹ nhàng, nói: “Bà ngoại, nhờ có ông Thiên Trung mà cháu mời được họ đấy, đây là đoàn quan họ Bắc Ninh do Thanh Trà biểu diễn.”
Bà cụ Đào vừa nghe xong, kích động đến mức suýt rơi lên, bà nói với Trần Thiên Trung: “Ông Thiên Trung, ông có lòng rồi. Tôi cám ơn ông nhiều lắm!”
“Bà Đào không cần khách sáo với chúng tôi! Bà thích nghe quan họ thì đúng lúc chúng tôi cũng được thơm lây, thưởng thức được tinh hoa văn hóa của dân tộc.”
“Ừ! Lâu nay tôi chỉ nghe quan họ giải sầu thôi. Ông xem xem lần đầu tiên tôi được xem nghệ nhân hát kịch biểu diễn, cảm giác không hề giống chút nào, họ thật tài giỏi làm sao!”
Ở đây rất nhiều thanh niên, vả lại họ cũng ít khi nghe quan họ.
Thế nhưng đây là quan họ, là tinh hoa văn hóa dân tộc quan họ Bắc Ninh. Chỉ là, giới trẻ chỉ nghe những bài trên top thịnh hành, hoặc là nghe một số bài hát điện tử có giai điệu bốc lửa suốt ngày.
Thời đại nào cũng đều có văn hóa của thời đại nấy, những người như Trần Thiên Trung và bà cụ Đào đều bị mê hoặc bởi nét văn hóa tinh tuý của dân ca quan họ Bắc Ninh.
Sau khi nhã nhạc cung đình Huế lên sàng, nghệ nhân hát kịch Thanh Trà biểu diễn, họ đã chiếm được chú ý của toàn khán giả lên sân khấu.
Một số thanh niên khi nghe xong cũng thấy được cảm giác mới mẻ trong những khúc ca này.
Điều này đã khiến cho bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Đào trở nên tương đối viên mãn, bà cụ rất vui vẻ, uống liền ba chén rượu đỏ.
Lý Thanh Tịnh lo bà mình sẽ uống nhiều, không tốt cho sức khỏe, khuyên bà không nên uống nữa.
Trong lúc Triệu Hùng đi vệ sinh, nhận được tin nhắn mà Vân Nhã gửi đến.
Cô ta viết rằng: “Tên khốn nhà anh, dám ân ân ái ái với vợ mình, không phải anh đang cố tình chọc tức tôi có phải không?”
“Đương nhiên là không rồi! Là bà cụ cố tình tác hợp cho chúng tôi, cô cũng không phải không nhìn thấy điều ấy.” Triệu Hùng trả lời.
“Tôi mặc kệ, anh phải bổi thường tổn thất tinh thần cho tôi.”
Triệu Hùng nhắn trả lời một câu: “Bồi thường thế nào?”
“Tối mai ra ngoài uống rượu với tôi.”
Vân Nhã biết hôm nay Triệu Hùng không có thời gian, thế nên cô ta bèn sửa thời gian hẹn uống rượu sang đêm mai.
Triệu Hùng rất sợ cái cô Vân Nhã Nhã này sẽ nói lung tung với Lý Thanh Tịnh chuyện gì đó, thế nên nhắn đáp lại: “Được.”
Có một số chuyện tốt nhất là nên giải thích trực tiếp thì hơn!