Trần Thiên Trung vừa nghe Triệu Hùng hỏi ở Tập đoàn Thiên Vương có sắp xếp cơ sở ngầm không đã lắc đầu, nói:
“Không có! Triệu Hùng, có chuyện gì sao?”
Triệu Hùng đem tin tức mà Bạch Hồng Liên chia sẻ với mình đưa cho Trần Thiên Trung xem.
Trần Thiên Trung xem xong, hỏi lại Triệu Hùng:
“Người gửi tin này cho cậu, là nữ giám đốc vừa được bổ nhiệm của tập đoàn Thiên Vương phải không?”
“Không biết nữa, nhưng đã giúp cháu hai lần rồi!”
Triệu Hùng cẩn thận hồi tưởng lại, quả thật đã hai lần rồi.
Một lần là ở bữa tiệc của Thẩm Minh, Bạch Hồng Liên nhắc nhở mình ở tiệc mừng thọ của bà cụ Đào sẽ có người gây rối. Lúc ấy mình còn tưởng là người của tập đoàn Thiên Vương muốn tới gây chuyện. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, Bạch Hồng Liên đã cố hết sức báo cho mình hay. Còn một lần kia, là khi Phó Lê đưa cho bà cụ nhà họ Đào một viên ngọc thạch, nói rằng bên trong có vật chất phóng xạ.
Và đây là lần thứ ba Bạch Hồng Liên nhắc nhở mình rồi.
Nghe hết lời tự thuật của Triều Hùng, Trần Thiên trung nhíu mày nói:
“Tuy rằng người này lần này hay lần khác tốt bụng nhắc nhở cậu, nhưng cô ta là người của tập đoàn Thiên Vương, không thể không đề phòng. Nhưng tin tức gửi cho cậu quả thật không thể không tin, trước mắt chúng ta vẫn nên ra sách lược cho chu đáo đã.”
“Cháu cũng nghĩ như vậy.”
Triệu Hùng uống một ngụm trà rồi nói:
“Cô ta gửi tin tức, báo rằng tập đoàn Hùng Quang sẽ gặp nguy hiểm. Phóng mắt ra toàn bộ thành phố Hải Phòng này, thứ có thể đe dọa đến tập đoàn Hùng Quang vốn không tồn tại. Dù là tập đoàn Thiên Vương hợp lại cũng không có cửa!”
“Một tập đoàn Thiên Vương thì không làm được, nhưng con đừng quên vẫn còn một tập đoàn Hắc Mộc. Còn nữa, còn có một số tập đoàn nhỏ hơn thấy bất mãn với tập đoàn Hùng Quang, cũng có thể bị bọn họ dao động chuyển qua trận doanh của đối phương.”
Triệu Hùng gật gật đầu đáp:
“Xem ra, chúng ta nhất thiết phải phòng ngừa chu đáo. Nếu như chúng ta đến cả đối thủ là ai cũng không biết, trận thương chiến này ắt hẳn rơi vào thế bị động. Huống hồ, con còn đang chuẩn bị mở rộng tấm bảo đồ thương nghiệp của tập đoàn Hùng Quang, cung cấp hàng cho một vài công ty khác. Bây giờ xem qua, không thể không chậm lại.”
“Phải! Trong thương trường, muốn chiến thắng thì tiền mặt vẫn là ông vua. Hơn một nghìn bảy trăm tỷ con chuyển qua chỗ Kim Trung vẫn còn phải không?”
“Vẫn còn ạ! Vẫn giao cho Tiêu Tuyết quản lý. Con cũng lâu rồi không hỏi về tiền lời lại gì cả, nhìn vào thiên phú của Tiêu Tuyết về phương diện tài chính thì, qua một thời gian cá kiếm vài trăm nghìn tỷ cũng không khó gì.”
“Tài chính trong tay chúng ta tính qua cũng đủ dùng. Con nói rất đúng, nhất thiết phải dò la ra được đối thủ của chúng ta là ai. Biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng mà. Nếu không, sẽ dễ dàng bị rơi vào cái bẫy của kẻ khác.”
Trần Thiên Trung chính là một tay già đời trên thương trường, ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng lên tiếng hỏi Triệu Hùng một câu:
“Cậu chủ, cậu thử nghĩ xem cậu có bị ai ghi thù hay không? Trước mắt thì, ở Hải Phòng đối thủ mạnh nhất với chúng ta là không có rồi. Còn một số công ty nhỏ lẻ cũng không cần quá bận tâm đâu.”
Việc này rất nghiêm trọng, Triệu Hùng thật sự trầm tư suy nghĩ.
Anh cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây nhất đem ra phân tích, cho tới khi Triệu Hùng nhớ ra Cao Tuấn Vũ tới từ tỉnh Thanh Hóa. Vỗ vào ót của mình, quát to một tiếng: “Trời ạ! Sao cháu lại quên mất anh ta nhỉ.”
“Ai cơ?”
Trần Thiên Trung hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói:
“Cao Thần Vũ đến từ tập đoàn Cao Đạt thuộc tỉnh Thanh Hóa. Lúc mà Thanh Tịnh xảy ra tai nạn xe, là anh ta cứu Thanh Tịnh, cháu nghe nói sau khi Hán Vân Hiển không theo phe nhà họ Hà nữa, hình như là qua bên chỗ nhà họ Cao bên Thanh Hóa. Cháu vừa mới gặp Cao Thần Vũ, có điều không nhìn thấy Hán Vân Hiển. Nhưng nhà họ Cao ở Thanh Hóa nổi tiếng giàu có, đã định lập chi nhánh công ty ở Hải Phòng. Nếu như tập đoàn Thiên Vương cấu kết với tập đoàn Hắc Mộc và cả tập đoàn nhà họ Cao ở Thanh Hóa để đối phó chúng ta, thì đây quả thật là kình địch.”
Nhận thấy hơi thở đầy nguy hiểm vây lấy Triệu Hùng, ông ta gật đầu nói với Triệu Hùng rằng: “Đúng vậy. Nhà họ Cao ở Thanh Hóa đúng là rất có trọng lượng, nếu đối thủ là bên đó, chúng ta không thể đề phòng. Chuyện này nhất định phải điều tra thật rõ ràng. Tôi sẽ kêu Văn Sơn lập tức đi điều tra!”
Nếu Bạch Hồng Liên đã gửi cảnh báo có chuyện nguy hiểm cho Triệu Hùng rồi, thì không thể trì hoãn sự việc thêm nữa.
Trần Thiên Trung mở điện thoại gọi ngày cho Trần Văn Sơn, khiến anh ta điều tra hai nhưng liên quan đến cùng một việc. Đi xác thực bên Hắc Mộc và điều tra Cao Thần Vũ của nhà họ Cao ở tỉnh Thanh Hóa.
Sau khi bàn bạc qua điện thoại, Trần Thiên Trung nói với Triệu Hùng:
“Cậu chủ, c ậu nhỏ Hằng đã gọi điện cho tôi.”
“Triệu Hằng?”
Triệu Hùng chau mày lại.
Triệu Hằng là con trai của chú năm Triệu Khải Trí, hiện đang được phân làm quản lý sản nghiệp ở khu vực phía nam của tập đoàn Khải Thời.
Trần Thiên Trung gật đầu nói:
“Đúng vậy. là Triệu Hằng. Cậu ta có vẻ khá bất mãn với việc phân chia tài sản nhà họ Triệu, bảo là mấy ngày tới cậu ta sẽ đến Hải Phòng một chuyến. Tốt nhất cậu nên để ý cẩn thận, tôi sợ cậu ta sẽ làm phiền cậu.”
“Không sao đâu. Triệu Hằng trước đây rất nghe lời cháu mà.”
“Cậu Hùng à, cậu Hằng bây giờ không còn là cậu Hằng ngày trước nữa đâu.”
“Ý bác là sao?”
Triệu Hùng nhíu mày hỏi.
Trần Thiên Trung không giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Đến lúc ấy cậu sẽ biết thôi!”
Gió dông luôn thổi trước khi cơn mưa bão ập đến, không nghĩ đến sẽ trở thành một sự kiện đáng thưởng thức.
Phía bên tập đoàn Hùng Quang vừa mới củng cố cơ nghiệp của mình, đúng là một cơ hội cực tốt để thực hiện kế hoạch. Không nghĩ tới, sẽ phải đối mặt với một trận chiến ác liệt.
Bạch Hồng Liên còn bảo mình sẽ gặp nguy hiểm, xem ra là có người dẽ ra tay với mình đây!
Nghĩ về điều đó, Triệu Hùng có một ý tưởng khác.
Triệu Hùng, Nông Tuyền và Dao Châu ba người ở chỗ Trần Thiên Trung ăn phủ phê no nê một hồi, sau đó liền rời khỏi nhà của Trần Thiên Trung.
Sau khi về đến nhà, Triệu Hùng vốn định một mình đến chỗ bà xã Lý Thanh Tịnh. Hơi chần chừ, bởi trong tin nhắn Bạch Hồng Liên gửi cảnh báo có nói, có người sẽ ra tay với anh.
Lý Thanh Tịnh mặc dù có Đặng Gia Hân bảo vệ, nhưng một kẻ địch khi muốn chó cùng rứt giậu, khó mà nói sẽ không ra tay với bà xã của anh.
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng nhanh chóng nhấc máy gọi điện thoại cho Trọng Ảnh. Nói rằng anh thu được tin tức, dạo gần đây sẽ có nguy hiểm, kêu anh ta âm thầm bào hộ cho mình.
Khinh công của Trọng Ảnh rất giỏi, võ nghệ cũng không kém cạnh, người khác rất khó mà phát hiện ra anh ta.
Triệu Hùng bảo Nông Tuyền ở nhà chơi với con gái, nói nếu Dao Châu có chơi mệt, thì bảo bé đi ngủ sớm.
Anh nhận được tin Trọng Ảnh đã đến nơi, lập tức lái xe đi đến Cao ốc hành chính công trình kiến trúc Đào Thị.
Đã sắp mười giờ mười lăm rồi, đèn ở tòa Cao ốc hành chính Đào Thị vẫn còn sáng.
Không thể không nói, Lý Thanh Tịnh vì nhà họ Đào dốc hết bao tâm huyết, quả rất vất vả.
Rất nhanh đã đến mười một giờ, Lý Thanh Tịnh cùng với Đặng Gia Hân mới lẳng lặng từ trong Cao ốc hành chính Công trình Kiến trúc Đào Thị đi ra.
Triệu Hùng lái xe đỗ ở một bên. Vậy nên, Lý Thanh Tịnh cũng không nhìn thấy xe anh, không nhìn thấy Triệu Hùng.
Không thấy Triệu Hùng tới đón mình, trên mặt Lý Thanh Tịnh tỏ vẻ thất vọng vô cùng.
Đặng Gia Hân thấy hết mọi thứ đang diễn ra, cũng không có thêm phiền phức, chỉ nói với Lý Thanh Tịnh:
“Giám đốc Tịnh, cũng khuya rồi! Tôi nên sớm đưa cô về nhà thôi.”
‘Ừ, đi thôi.”
Lúc Đặng Gia Hân đang lái xe về nhà, chú ý thấy phía sau có một chiếc xe bám sát theo xe mình.
Cô ấy tưởng có ai muốn xử lý Lý Thanh Tịnh, bèn cẩn thận nhìn lên, là xe của Triệu Hùng.
Không ngờ là Triệu Hùng đã đến rồi!
Đặng Gia Hân cũng không muốn tình cảm giữa Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng ngày càng đi xuống, bèn vừa lái xe vừa cố ý hỏi Lý Thanh Tịnh:
“Giám đốc Thanh Tịnh à, anh Triệu Hùng không tới đón cô, cô thấy thất vọng lắm hả?’