Đại ca Thanh thấy Chó Hoang lên như diều gặp gió đương nhiên cho rằng người trước mặt là bạn của hắn, lập tức cho đối phương đi vào. Bên trong Chó Hoàng đang không ngừng ra bài, hôm nay vận khí hắn không tệ, thắng mấy ván liên tục.
“Chó Hoang!”
Người đàn ông lạ mặt khẽ đẩy gọng kính, lớn tiếng gọi Chó Hoang. Hắn xoay đầu nhìn, khi thấy đối phương không phải là người mình quen biết, thanh âm thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
“Mày biết tao?”
“Là anh Trịnh Duy bảo tôi đến tìm anh. Cuối cùng, cũng tìm được anh rồi.”
Chó Hoang vừa nghe ba từ anh Trịnh Duy liền đứng phắt dậy, đi theo người đàn ông này vào góc khuất nói chuyện. Chó Hoang thấp giọng hỏi dò.
“Mày là gì của anh Trịnh Duy? Tìm tao để làm gì?”
“Tôi là…”
Người đàn ông đeo kính kéo dài giọng, chẳng biết từ lúc nào đã cầm dao găm trên tay, trực tiếp đâm thẳng vào tim Chó Hoang, một nhát cực kì chuẩn xác. Chó Hoang trợn trừng mắt, vẻ mặt không dám tin dần co rút vì đau đớn. Hắn mở miệng, muốn nói thêm lời gì đó nhưng một câu cũng chẳng thế nói ra, cứ như vậy mà trực tiếp ngã xuống đất.
Người đàn ông sau khi gi3t chết Chó Hoang vẫn ung dung như không có chuyện gì, thong dong bước ra ngoài. Mà Quế Hoa sau khi vào trong tìm khắp nơi cũng chẳng đào ra được bóng dáng Chó Hoang, vội vàng đi đến trước mặt đại ca Thanh, nhỏ giọng nũng nịu.
“Anh Thanh, anh nói Chó Hoang tìm em đúng không? Anh ta đâu rồi?”
“Đang đánh bài bên trong chứ đâu!”
“Em tìm mọi chỗ rồi, hoàn toàn không thấy mới ra hỏi anh đấy.”
Quế Hoa ở Du Trang nổi tiếng phóng khoáng lẳng lơ. Phụ nữ nơi này sợ nhất là cô đi đi quyến rũ chồng hoặc bạn trai của bọn họ. Đại ca Thanh nghe vậy liền mang Quế Hoa vào bên trong, lần nữa tìm iếm thật kĩ. Cho đến khi gã nhìn vào góc khuất, mới thấy Chó Hoang nằm rạp ở đó, bấy giờ đã tắt thở.
“A!”
Quế Hoa nhìn thấy Chó Hoang đã chết thì sợ hãi hét to. Mà đại ca Thanh thì chợt nhớ đến người đàn ông lạ mắt ban nãy, vội vàng quát ầm lên.
“Nhanh, mau đuổi theo tên đeo kính ban nãy cho tao!”
Triệu Hùng trên đường lái xe đến Du Trang, thời điểm chạy ngang qua một chiếc xe hơi màu đen, Trần Văn Sơn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở bừng mắt, nói với anh.
“Anh Hùng, mau quay xe lại! Nhanh lên!”
Triệu Hùng nghe xong lập tức theo bản năng ghì vô lăng quay đầu xe, tạo thành vòng cung đẹp đẽ. Trần Văn Sơn tiếp tục thúc giục.
“Đuổi theo chiếc xe kia!”
Triệu Hùng nhấn phanh, chạy hết tốc lực, không quên hỏi người bên cạnh.
“Văn Sơn, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Trên xe có sát khí!”
Trần Văn Sơn khả năng xuất thần nhập hóa, hơn nữa anh hiểu rõ ở Du Trang hoàn toàn không thể nào có người mang sát khí nặng nề như vậy. Kinh nghiệm nhiều năm điều tra và phá án mách bảo cho anh biết người trên chiếc xe kia chính là được thue để giết Chó Hoang diệt khẩu. Bởi lẽ đó, anh mới hối Triệu Hùng nhanh chóng quay xe, đuổi theo chiếc xe hơi màu đen ấy.
Triệu Hùng mở khóa tính năng ưu việt của xe ở mức cao nhất, hơn nữa tay lái anh cũng rất cứng, chỉ trong thoáng chốc đã đuổi kịp chiếc xe trước mặt. Mà sát thủ bên trong trực giác cũng nhạy không kém, bắt đầu từ thời điểm tháy Triệu Hùng quay đầu xe đã bắt đầu chú ý đến đối phương. Thấy xe chạy càng lúc càng nhanh lập tức nhận ra ngay là đối phương đang đuổi theo mình.
Hắn vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn ra ngoài quan sát, rút súng bắn về phía Trần Hùng. Anh thoáng giật mình nhưng rất nhanh liền khống chế tay lái, liên tiếp né đạn. Chiếc Benz-G này là do Trần Thiên Trung mới mua về, chưa có thời gian đi tân trang và thêm tính năng phòng vệ. Bình thường ông ta đều phủ ngoài xe một lớp chống đạn cao cấp.
Tuy rằng tránh được làn đan như tên bay nhưng dẫu sao đường quê nhỏ hẹp, khó mà lách xe qua hoàn toàn nên phần kính chắn gió trước xe vẫn bị nứt một mảng. Trần Văn Sơn thấy tầm mắt Triệu Hùng đang bị che khuất, vươn tay ra phía ngoài phải đi những mảnh vụn vỡ nát. Triệu Hùng không chút do dự, trực tiếp giẫm phanh ga lao trực diện về phía chiếc xe hơi màu đen.
Rầm!
Hai chiếc xe cứ như vậy mà xảy ra va chạm!
Benz-G tuy chưa được tân trang cải tiến nhưng bàn về độ bền tuyệt đối xe của tên sát thủ kia còn lâu mới bắt kịp. Thời điểm hai xe tông vào nhau, Triệu Hùng giữ chặt vô lăng, tìm góc độ chuẩn xác đẩy chiếc xe hơi màu đen xuống phần nhựa đường bên hông.
Sau đó Triệu Hùng chậm rãi nhả phanh, từ từ cho dừng xe. Benz-G tính năng ưu việt, chẳng xây xước là bao. Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đồng loạt mở cửa xe, sau đó tiến về phía tên sát thủ. Mà đối phương vừa chật vừa bò ra ngoài liền nhìn thấy hai người bọn họ, động tác rút súng và ngắm bắn vô cùng nhanh nhạy, không chút sai lệch nhắm về phía Triệu Hùng. Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp bóp cò thì một chiếc phi đao dạng nhỏ đã phóng thẳng vào cổ tay hắn, ghim vào da thịt.
“A!”
Đối phương thảm thiết kêu lên một tiếng, khẩu súng cứ như vậy mà rơi xuống đất. Hắn lồm cồm bò dậy, chạy về phía gò đất hoang ở phía trước. Nhưng tốc độ của đối phương làm sao so bì được với Trần Văn Sơn. Anh nhanh như một cơn gió, thoắt cái đã xuất hiện sát sàn sạt bên cạnh hắn, vỗ nhẹ lên lưng đối phương.
Phụt!
Sát thủ phun ra một ngụm máu tươi, thẳng tắp ngã xuống đất. Trần Văn Sơn kề tay lên mũi đối phương, hiển nhiên hắn đã tắt thở. Trần Văn Sơn ở thời điểm ra tay đã khống chế khí lực đặc biệt cẩn thận. Một chưởng này, chỉ có thể khiến đối phương nội thương bên trong thân thể, hoàn toàn không thể nào gây ra chết người.
“Văn Sơm, sao cậu lại đánh chết hắn vậy?”
Triệu Hùng lên tiếng chất vấn. Trần Văn Sơn khẽ cau mày, đem xác thủ lật qua, lần nữa xem xét kĩ càng từ trên xuống dưới.
“Tôi không giết hắn ta, hắn ta tự sát đấy!”
“Tự sát?”
“Đúng rồi. Anh xem này, máu chảy ra từ khóe miệng hắn là màu đỏ sậm chứ không phải đỏ tươi.”
Nhờ Trần Văn Sơn, bấy giờ anh mới chú ý đến chi tiết nhỏ như vậy. Đồng thời lúc này nhóm người của đại ca Thanh cũng đã chạy đến nơi, gã chú ý đến chiếc xe đã bị lật ở đằng xa, phía trước hình như còn có cả người chết. Gã lập tức xuống xe, dẫn người đi đến chỗ Triệu Hùng và Trần Văn Sơn.
Triệu Hùng thấy đám người xa lạ này thì lạnh lùng hỏi.
“Mấy người là ai?”
Đại ca Thanh thấy người chết quả nhiên là tên đàn ông mang kính ban nãy. Gã suy nghĩ, có thể đem đối phương gi3t chết khẳng định hai người trước mặt cũng không phải dạng tầm thường, bèn châm chước trả lời.
“Chúng tôi là người ở làng Du Trang. Cái tên kia, hắn đã gi3t chết người trong làng của chúng tôi. Người bị giết tên là Chó Hoang.”
“Chó Hoang chết rồi?”
Gương mặt Triệu Hùng thoáng biến sắc. Trần Văn Sơn thấy vậy khẽ thấp giọng nói.
“Thật ra thời điểm nhìn thấy sát thủ, tôi cũng đoán được Chó Hoang nhất định sẽ không sống nổi rồi. Nhưng anh yên tâm, chúng ta có manh mối!”
Trần Văn Sơn xăn tay áo người đàn ông đeo kính lên, trên tay đối phương mang theo ký hiệu mảnh gỗ màu đen. Triệu Hùng xác nhận lại lần nữa
“Là người của tập đoàn Hắc Mộc?”
Trần Văn Sơn khẽ gật đầu, Triệu Hùng rít lên.
“Quả nhiên là đám người chết tiệt đó!”
Chó Hoang đã chết, bọn họ không cần thiết phải tới Du Trang nữa. Nếu đã biết tập đoàn Hắc Mộc núp trong bóng tối không ngừng gây rối, đương nhiên Triệu Hùng sẽ không bỏ qua. Hơn nữa anh đã tính toán kĩ càng, đây chính là cơ hội tốt nhất để đẩy ngã tập đoàn Hắc Mộc.
Triệu Hùng nhanh chóng liên hệ với cục cảnh sát nơi Trương Cầm làm việc, báo cáo lại mọi chuyện. Chỉ trong chốc lát cảnh sát đã xuất hiện, tìm tới Triệu Hùng lấy khẩu cung. Trương Cầm dẫn người đi xem qua Du Trang, sau đó nói với anh.
“Anh Triệu Hùng, chuyện này nếu thật sự có quan hệ với tập đoàn Hắc Mộc mà hai người lại tình cờ là nhân chứng chứng kiến toàn bộ, điều này đồng nghĩa với việc liên quan đến cả cha vợ anh là Lý Quốc Lâm. Vậy nên, anh có thể cùng chúng tôi đi một chuyến đến tập đoàn Hắc Mộc, được chứ?”
“Được!”
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn thoáng liếc mắt nhìn nhau. Có lẽ chính đám người người đó cũng không ngờ đến việc bởi vì bọn họ phái sát thủ ra tay mà vô tình để lộ ra bí mật lớn đến như vậy.