Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 446

Sau khi rời khỏi tập đoàn Hùng Quang, thời điểm ngồi trên xe Triệu Hùng không ngừng suy nghĩ. Bạch Hồng Liên năm lần bảy lượt báo tin tức cho anh, Triệu Hùng có thể khẳng định cô là người ẩn náu trong bóng tối giúp đỡ mình.

Nhưng đối phương rốt cuộc là do ai phái tới làm gián điệp tại tập đoàn Thiên Vương? Tuy nhiên chỉ cần Bạch Hồng Liên còn ở lại với tập đoàn Thiên Vương, người được lợi chắc chắn là anh. Vậy cho nên, Triệu Hùng không còn nóng lòng đối phó với đám người đó nữa. Bạch Hồng Liên, chính là nhân tố cực kì trọng yếu!

Tập đoàn Thiên Vương tuy rằng hiện tại đã rút lui khỏi Hải Phòng nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách quay trở lại. Thời điểm này thứ anh muốn tập trung chính là toàn tâm toàn lực giao phó cho Hồ Dân phát triển tập đoàn Hùng Quang đến mức mạnh mẽ nhất. Còn bản thân anh sẽ dẫn dắt thương hội thành phố Hải Phòng, mở rộng quyền lực, chơi một trận thật lớn!

Tập đoàn Thiên Vương, ngày hôm sau.

Phó Lê vừa gặp Bạch Hồng Liên đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Hồng Liên, tôi dẫn cô đi gặp một người.”

“Chị Lê, chúng ta đi gặp ai vậy ạ?”

“Đến nơi cô sẽ biết.”

Phó Lê không nói cho Bạch Hồng Liên biết sẽ dẫn cô đi gặp ai. Bạch Hồng Liên là người trụ sở chính đưa tới, đem đặt dưới mắt Phó Lê, để vị phó giám đốc này xem xét có thể hay không sử dụng người này được.

Năng lực kinh doanh của Bạch Hồng Liên hoàn toàn không thể nghi ngờ, ngay cả Phó Lê cũng phải chịu thua. Ngày trước vốn dĩ Phó Lê muốn cất nhắc Robbert nhưng hiện tại chỉ cảm thấy đối phương vừa vô dụng vừa không có tầm nhìn xa trông rộng, vậy nên cô quyết định sẽ bồi dưỡng Bạch Hồng Liên.

Phó Lê nhanh chóng dẫn Bạch Hồng Liên đến khách sạn Quân Đạt. Nhìn từ bên ngoài, nơi này chẳng hề bắt mắt chút nào. Trong lòng Hồng Liên thoáng nảy sinh nghi ngờ, đối phương đưa mình đến nơi này rốt cuộc để làm gì. Chỉ thấy Phó Lê không nói không rằng, trực tiếp dẫn cô lên đến lầu sáu, dừng trước một căn phòng, cẩn trọng gõ cửa.

Cửa phòng được mở ra, trước mặt hai người là một người đàn ông ước chừng cao khoảng hai mét. Tuy đối phương mang gương mặt xấu xí nhưng chỉ cần nhìn qua liền biết sức vóc mạnh mẽ, thân thủ bất phàm, hoàn toàn không dễ chọc vào.

“Tới rồi?”

“Ừm.”

Người đàn ông liếc mắt, âm thầm đánh gía Bạch Hồng Liên, sau đó mới nhìn sang Phó Lê. Cô ừm một tiếng, trực tiếp đi vào trong. Hồng Liên lướt mắt nhìn mọi thứ xung quanh, ngoạitrừ những vật dụng đơn giản, cần có ở khách sạn thì trên giường ngủ của người đàn ông còn đặt một chiếc ba lô màu đen.

Phó Lê lúc này nhìn đối phương, khẽ nở nụ cười.

“Tên đồ tể, tôi không ngờ ông chủ sẽ phái anh tới đây đó!”

“Phó Lê, nhiệm vụ lần này không tầm thường. Ông chủ dặn dò, bằng mọi giá nhất định phải đoạt được nhẫn.”

Thời điểm Bạch Hồng Liên nghe đến từ nhẫn, trong lòng không khỏi nảy sinh cảnh giác. Phó Lê tự nhủ trong lòng, rõ ràng muốn tìm người hỗ trợ tập đoàn Thiên Vương rút vốn, bảo toàn mọi thứ rời khỏi Hải Phòng, ông chủ lại gửi người đến tiến hành đoạt nhẫn.

Ở tập đoàn Thiên Vương, tên đồ tể rất ít khi xuất hiện. Vậy cho nên Bạch Hồng Liên hoàn toàn không biết gì về người này. Đối phương trong lúc nói chuyện với Phó Lê, kín đáo liếc mắt về phía Bạch Hồng Liên. Phó Lê thấy vậy liền gật đầu, ra hiệu rằng người cô mang đến có thể dùng được.

Lần này Phó Lê cố ý mang Bạch Hồng Liên tới chính là để thủ kiểm tra xem đối phương có đáng để tin tưởng hay không. Nếu như cô là người đáng tin, Phó Lê đương nhiên sẽ giao toàn bộ việc của tập đoàn Thiên Vương cho cô xử lý. Bằng không, nhân cơ hội này diệt trừ luôn mầm mống tai họa này.

Phó Lê quay về chủ đề chính, nói với tên đồ tể.

“Triệu Hùng mỗi ngày đều tới nhà trẻ đón con gái. Cách thứ nhất, chúng ta có thể tới vườn trẻ, trực tiếp ra tay. Chỉ là, trên người Thanh Tịnh cũng có nhẫn, sau lần Trang Đồng Phú thất bại trong việc đoạt nhẫn, cô ta đã đem chiếc nhẫn đó giấu đi. Vì vậy, cách thứ hai chính là trực tiếp xuống tay từ chỗ Thanh Tịnh.”

“Tôi đối với đường xá Hải Phòng hoàn toàn không quen, cô cảm thấy phương án nào phù hợp hơn?”

“Thời điểm tan học ở vườn trẻ, người đông lại phức tạp, tôi thấy ra tay ở đó là hợp lý nhất. Múc đích chính của chúng ta là cướp nhẫn từ trong tay Triệu Hùng. Mà hai vợ chồng bọn họ chắc chắn sẽ không đeo nhẫn trên người. Chỉ cần chúng ta bắt cóc Triệu Dao Châu, Triệu Hùng chắc chắn sẽ không dám manh động, ngoan ngoãn giao nhẫn ra ngay lập tức cho xem!”

Nghe Phó Lê phân tích, tên đồ tể dường như suy nghĩ một chút.

“Hôm nay tôi sẽ đến đó quan sát xung quanh xem như thế nào đã, ngày mai trực tiếp ra tay! Mục tiêu là bắt đứa trẻ, cô cứ gây nhiễu loạn xung quanh, hỗ trợ cho tôi là được.”

“Yên tâm!”

Phó Lê khẽ khàng gật đầu. Hai người bàn bạc hồi lâu, chuẩn bị cho buổi tối gặp mặt thêm lần nữa để hoàn thành kế hoạch vào ngày mai. Tên đồ tể vẫn nghỉ ngơi ở khách sạn còn Bạch Hồng Liên và Phó Lê như cũ ra xe. Cô vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu hỏi vị phó giám đốc của mình.

“Chị Lê, trong nhẫn đó có thứ quan trọng sao? Đáng giá đến mức chúng ta phải ra tay cướp đoạt à?”

“Tôi cũng không rõ. Có điều, đây là mệnh lệnh của ông chủ, chúng ta chỉ việc làm theo là được. Bạch Hồng Liên, võ công của cô thế nào?”

“Cho dù ở trên Thiên Bảng cũng không so được với mọi người.”

“Chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, tuyệt đối gặp Robbert phải giữ mồm giữ miệng. Ngày mai cô lái xe đến hỗ trợ cho chúng tôi!”

Phó Lê nhìn Bạch Hồng Liên, dặn dò những điều cần thiết.

“Tôi biết rồi ạ!”

Bạch Hồng Liên luôn cảm thấy chuyện này rất kì quặc. Phó Lê vốn là người có tính tình vô cùng đa nghi, ngày trước cô luôn tìm cách lấy lòng đối phương nhưng vẫn luôn bị phớt lờ, trong lòng luôn đề phòng. Vậy mà lần này Phó Lê lại mang cô đi gặp tên đồ tể, còn đem bí mật lớn này nói ra ngay trước mặt cô.

Lẽ nào, Phó Lê đang thăm dò mình?

Nghĩ như vậy là bởi vì Bạch Hồng Liên nằm vùng ở tập đoàn Thiên Vương, đương nhiên trực giác nhạy bén hơn rất nhiều. Cô biết, mình phải đối phó ván cờ này như thế nào rồi, đồng thời âm thầm tự nhủ.

“Phó Lê, chỉ cần cô lộ ra đuôi cáo, tôi làm sao có thể không nhìn ra. Tôi, Bạch Hồng Liên chắc chắn sẽ không thụ động trước cô đâu!”

Bệnh viện Bình Thái, khoa tổng hợp.

Hiện tại cơ thể Lý Quốc Lâm đang trong giai đoạn hồi phục, quan trọng nhất vẫn là nên nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Lý Thanh Tịnh bởi vì bận bịu chuyện công ty, lại còn với tay trông nom cả tập đoàn nhà họ Đào, cho nên hầu hết thời gian đều quần quật làm việc.

Mà Lý Diệu Linh năm nay lớp mười hai, học đến mức rối tinh rối mù cả lên nhưng vẫn bị Đào Thiên Trúc bắt đến trường đều đặn. Lý Thanh Tịnh gọi cho Triệu Hùng, dặn anh sau khi đón con thì sang đón cô, sau đó một nhà ba người sẽ đến thăm Lý Quốc Lâm.

Mà thời điểm Triệu Hùng đứng trước cổng chờ con gái, anh bỗng cảm thấy luồng sát khí khóa chặt lấy thân thể mình. Anh cảm thấy rùng mình, quay phắt lại đảo mắt nhìn xung quanh. Ngoại trừ một số phụ huynh giống như anh đến đây đón con thì Triệu Hùng hoàn toàn không tài nào biết rõ vị trí bắt nguồn luồng sát khí phát ra từ đầu.

Mà lúc này Phó Lê đang ở trên xe cùng tên đồ tể quan sát Triệu Hùng, cô vội vàng quay sang nói với gã.

“Này, anh vừa lộ ra sát khí đấy, cẩn thận đừng để Triệu Hùng phát hiện!”

“Sát khi là tôi cố tình phát ra.”

“Để làm gì? Chẳng lẽ anh không sợ bứt dây động rừng hay sao?”

Tên đồ tể trả lời, đổi lại càng khiến Phó Lê cảm thấy khó hiểu.

“Đây chính là kế giương đông kích tây! Ngày mai hắn nhất định sẽ đề phòng tôi, lúc đó cô thừa cơ khiến mọi thứ hỗn loạn, tôi sẽ ung dung ra tay!”

“Không nghĩ tới anh còn có loại chiến lược như vậy đấy.”

Phó Lê bật cười. Tên đồ tể siết lấy vòng eo nhỏ của Phó Lê, anh mắt nóng rực không chút kiêng kị nhìn chằm chằm vào cô.

“Chẳng lẽ cô cho rằng tôi chỉ có sức mạnh thôi sao? Chúng ta đi tới khách sạn đằng kia đi, tôi đã ất lâu chưa từng chạm qua cô đấy!”

“Ừm! Giữ mặt mũi một chút xem!”

Phó Lê nhanh chóng lái xe rời đi. Mà Triệu Hùng bấy giờ ôm con gái trên tay, ánh mắt vẫn quanh quất nhìn xung quanh.

Kì quái! Rõ ràng ban nãy chính mình cảm nhận được luồng sát khí vô cùng cường hãn, tại sao hiện tại lại biến mất chẳng chút tăm tích thế này?
Bình Luận (0)
Comment